Người ở đây đều có tâm lý mù quáng, mọi người thấy Lăng Hàn chờ ở nơi này không đi, đều xem nơi này có bảo vật hoặc có manh mối Thánh Nhân truyền thừa, ai cũng tìm kiếm bên ngoài hẻm núi. Nhưng cho dù bọn họ cố gắng thế nào cũng không tìm thấy cái gì. Trên thực tế, nơi này thật sự không có cái gì. Lại qua một lúc, đoàn đội bất đắc dĩ rời đi. Khi màn đêm hạ xuống, Bích Tiêu công chúa cũng mang theo Lục Oa trở về, lại nhìn về phương xa, đại quân thi hài trên chiến trường đứng lên. Lăng Hàn hét dài một tiếng, hắn lại giết vào bên trong. Bích Tiêu công chúa há hốc mồm, đây chính là thứ ngươi muốn nghiệm chứng? Nàng bất lực nhổ nước bọt, nếu như bây giờ Lăng Hàn đi tới, nàng nhất định sẽ sờ trán đối phương xem có bệnh hay không. Im lặng, thật sự im lặng. Lăng Hàn không sử dụng bất cứ ngoại lực gì, hắn dùng nắm đấm chiến đấu kịch liệt, ầm ầm ầm, chiến lực của hắn kinh thiên, một quyền đánh bay mười mấy khô lâu binh, xương trắng rơi xuống như mưa. Một đêm dài dằng dặc qua đi, đại quân thi hài lại ngã xuống. Lăng Hàn tươi cười, hắn đoán không sai, bởi vì hắn cảm giác được lực lượng thiên địa lượng đang đóng dấu lên người hắn. Việc này có quan hệ với thu hoạch Thánh Nhân truyền thừa sao? Vô số năm trôi qua, khẳng định có rất nhiều thiên tài tới nơi này, không thiếu hạng người kinh tài tuyệt diễm, có lẽ không có yêu nghiệt như Lăng Hàn, nhưng khẳng định có hạt giống thành Thánh. Vì cái gì không có ai đạt được Thánh Nhân truyền thừa? Vậy nói rõ không chỉ là vấn đề thiên phú, mà là không phù hợp tiêu chuẩn Cổ Dương Thánh Nhân lựa chọn. Cho nên, Lăng Hàn cho rằng chỉ có thiên phú cao cũng vô dụng, có lẽ vị Thánh Nhân kia khi còn trẻ cũng như thế, cho nên hắn cũng muốn lựa chọn theo tiêu chuẩn của mình. Có lẽ “ấn ký” mới là điểm mấu chốt. - Có thể đi được chưa? Bích Tiêu công chúa tức giận nói ra, nàng sắp bị Lăng Hàn chọc tức. Lăng Hàn lắc đầu: - Chờ thêm mấy ngày. Còn chờ? Khóe miệng Bích Tiêu công chúa co giật một cái: - Ngươi sẽ không nói, muốn tiếp tục chiến đấu lúc ban đêm chứ? - Ngươi thật thông minh. Lăng Hàn cười nói. Bích Tiêu công chúa tức phát điên, ngươi là chiến đấu cuồng hay sao, còn ngại hôm qua đánh không đủ? Phát điên thì phát điên, nàng cũng không có khả năng bỏ mặc Lăng Hàn đi một mình, đối với nàng, Thánh Nhân truyền thừa cũng không phải trọng yếu như vậy, chỉ cần bên cạnh Lăng Hàn là đủ, cho dù bị chọc tức gần chết cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào mật ý. Ban ngày trôi qua, lại có bảy đoàn đội rời khỏi cổ chiến trường và tiến vào hẻm núi. Thấy ba người Lăng Hàn ngẩn người trong cốc, bọn họ lộ ra vẻ khinh bỉ. Thật sự ngu xuẩn mà, tới sớm không tranh thủ đi tìm truyền thừa, còn ngồi lãng phí ở nơi này? Thật ngốc. Lăng Hàn mỉm cười, người đến sớm hơn bọn họ không có một ngàn vạn cũng có mấy trăm vạn, vì cái gì không ai thành công? Cho nên, thời gian cũng không phải yếu tố mấu chốt nhất, đến sớm cũng vô dụng. Khi màn đêm xuất hiện, Lăng Hàn lao vào cổ chiến trường, hắn tiếp tục chiến đấu. Lại qua một đêm, Lăng Hàn lại nhận được ấn ký. - Hôm nay không đi nữa sao? Bích Tiêu công chúa vô lực nói một câu. - Sách, ngươi bây giờ không chỉ thông minh, ngươi còn biết độc tâm thuật. Lăng Hàn cười nói. Bích Tiêu công chúa lườm hắn một cái, nàng không nói chuyện nữa. Mấy ngày nay có nhiều người thông qua cổ chiến trường, mỗi buổi sáng đều có vài đoàn thông qua, có ngày nhiều nhất là mười bảy đoàn. Đến muộn như thế, đại khái bọn họ nghĩ biện pháp tụ hợp với đám người bị phân tán, sau đó mới bắt đầu xông vào cổ chiến trường. Không thiếu đoàn đội mời Lăng Hàn gia nhập, nhưng đều bị Lăng Hàn nói khéo từ chối. Hắn chiến đấu ở đây bốn ngày, mỗi khi chiến đấu đến sáng sớm ngày thứ hai, trên cổ tay hắn sẽ có thêm một ấn ký, nhìn bằng mắt thường không thấy, hơn nữa mỗi một ấn ký đều trùng điệp vào cùng một vị trí. Đã năm ấn ký, còn chưa đủ sao? Chỉ cần tốn thời gian ba ngày là có thể thông qua cổ chiến trường, cho dù đi chậm rãi cũng chỉ mất bốn ngày, tính toán như thế cũng cần chiến đấu trong ba ngày, Lăng Hàn đã đánh năm đêm, hơn nữa còn muốn đánh tiếp. Chẳng lẽ ý nghĩ của hắn không đúng, ấn ký này sẽ chồng lên vô hạn? Ý nghĩ này chỉ hơi hiện ra trong đầu Lăng Hàn, lúc này liền bị hắn ném ra ngoài. Cho dù như thế, hắn cũng kiên trì ý nghĩ ban đầu. Trên con đường tu luyện, có đôi khi đụng đầu vào tường cũng phải tiến lên. Bắt đầu từ ngày thứ năm, đoàn đội thông qua cổ chiến trường càng ngày càng ít, một ngày chỉ có hai ba đoàn thông qua. Đến ngày thứ tám, Lăng Hàn gặp một đội ngũ. Cũng không kỳ lạ, ly kỳ chính là, trong đội ngũ có Hậu Khánh Bạch. Cừu nhân gặp nhau đặc biệt đỏ mắt. Hậu Khánh Bạch vừa nhìn thấy Lăng Hàn, hắn cười lạnh và nói: - Ai giết người này cho ta, ta tặng hắn năm ngàn Đạo Thạch! Hắn tăng tiền thưởng lên gấp năm lần, bởi vì hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lăng Hàn chết trước mặt mình. Nhưng không có người nào dám tiếp nhiệm vụ như vậy. Trong đoàn đội bọn họ đều là người của đại giáo, mặc dù động tâm năm ngàn Đạo Thạch nhưng bọn họ cũng cần mặt mũi, nghe hiệu lệnh xuất thủ, không ai mất nổi mặt mũi như thế. Hậu Khánh Bạch lại cắn răng nói: - Lại thêm một khối Vân Yên Tiên thạch! Lần này, người người đều lộ ra vẻ mặt hứng thú. Vân Yên Tiên thạch là vật liệu nhị tinh, không chỉ như thế, hơn nữa còn là vật liệu luyện chế pháp khí niệm lực. Bởi vì vật liệu niệm lực quá ít, cho nên giá trị cao hơn những vật liệu cùng giai quá nhiều, hơn nữa còn là thứ có tiền không mua được. Hậu Khánh Bạch chịu mang Vân Yên Tiên thạch ra, xem như hắn hận Lăng Hàn thấu xương. Trọng thưởng tất có dũng phu, dụ hoặc của pháp khí niệm lực quá lớn. - Ta đến! - Ta đến! - Do ta tới! Lúc này có năm người nhảy ra tranh đoạt, sau đó cùng xuất thủ tấn công Lăng Hàn. Trận sư thì thế nào, chỉ là thổ dân vùng lạc hậu, phải làm thịt. Lăng Hàn di chuyển, hắn không tấn công. Phản ứng của hắn phù hợp với nhận thức của bọn họ, năm thiên tài liên thủ, chẳng lẽ Lăng Hàn còn có dư lực phản kích? Đương nhiên chỉ có thể tránh né. - Đã xuất thủ, cũng nên giải quyết nhanh. Trong đội ngũ, một tên nam tử áo trắng lạnh lùng nói ra. - Tốt! Trong đội ngũ này có mười hai người, lại có ba người giết về phía Lăng Hàn, bốn người bên ngoài đang ép tới gần Bích Tiêu công chúa cùng Lục Oa. - Lăng Hàn, ngươi muốn trốn, hai tiểu mỹ nhân này sẽ gặp tai ương. Nam tử áo trắng nói một câu, trong tay hắn cầm một thanh kiếm, trên mặt đầy sát khí. - Hải ca, ta nhìn trúng mỹ nữ này. Hậu Khánh Bạch vội vàng nói, hắn chỉ muốn Lăng Hàn chết, hắn còn chưa chơi Bích Tiêu công chúa, muốn giết cũng phải chờ hắn chơi chán. - Ngậm miệng, vì một ít việc của ngươi mà lãng phí thời gian của cả đội, trong đầu chỉ có nữ nhân, ngươi là lợn giống sao! Nam tử áo trắng quát mắng, nếu không phải nhìn Hậu Khánh Bạch bỏ ra một số Đạo Thạch lớn gia nhập vào trong đội ngũ, lúc này hắn khẳng định đã ném Hậu Khánh Bạch ra.