- Đương nhiên là Hồng Thiên Bộ. Thì An nói. Hậu Vĩnh Chính kinh ngạc, nói: - Vì cái gì ngươi không coi trọng tên đạo tặc kia? - Ngưu Kiếm Hoa sao? Thì An lắc đầu, nói: - Mặc dù thực lực của hắn không tệ nhưng phần lớn dựa vào bảo vật và thân pháp thủ thắng, cho nên, ta cảm thấy Hồng Thiên Bộ mạnh hơn. - An Cửu Nguyệt thì sao? Ôn Phi Văn nói chen vào: - Còn có Trình Đạo Hà, bọn họ không kém hơn Hồng Thiên Bộ? - Kém hơn quá nhiều. Thì An lắc đầu, nói: - Lão Cửu, ánh mắt của ngươi vẫn còn kém một chút. - Ai, biết ai mạnh nhất thì thế nào? Thì An lắc đầu, nói: - Đám người Đại sư huynh, Nhị sư tỷ đã chọn trước, cho dù là Hồng Thiên Bộ hay Ngưu Kiếm Hoa, An Thất Dạ, Trình Đạo Hà, tất cả đều khó đến phiên chúng ta. - Hắc hắc, những người này thật ngốc, cho rằng sẽ có Đại Tạo Hóa chờ bọn họ? Ôn Phi Văn cười nhạo. - Được rồi, có thể trổ hết tài năng trong nhiều thiên tài như thế, có người nào không phải thiên tài trong thiên tài. Hậu Vĩnh Chính lắc đầu, hắn mất hết cả hứng, bọn họ đứng bài vị cuối trong Thập Nhị Tinh Sứ, cho nên chỉ có thể lấy “hàng thừa”. - Ha ha, đáng tiếc mười năm sau bọn chúng mới biết được chân tướng, nghĩ lại thật chờ mong, ta rất muốn xem vẻ mặt của bọn họ khi đó. Thì An cười cợt. ... Trong bí cảnh. Lăng Hàn tiêu hóa ba đạo thần mang, hắn lại nắm giữ ba trận văn, hắn lặng lẽ quay trở về, hắn nhìn thấy mười mấy người nằm dưới gốc tiên thụ kia, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Cạnh tranh thật kịch liệt, nếu như trong tình huống bình thường, những thiên tài ở đây sẽ vì một bảo vật gia tăng ngộ tính tạm thời mà liều mạng với nhau hay không? Hiển nhiên là không thể nào. Kim Nguyên Thánh Địa đang nuôi sâu độc, dùng giết chóc tàn khốc chọn ra người chiến thắng, về phần tổn thất to lớn cỡ nào, bọn họ không đặt trong lòng. Đám người Lăng Hàn chờ đợi trái cây mới rơi xuống, hắn liền giết ra ngoài, cướp đoạt thần mang. Thời gian dần qua, trái cây trên cây càng lúc càng ít, người dưới gốc cây kẻ đến sau bổ sung kẻ ngã xuống, kỳ thật số lượng không giảm bớt chút nào. Dưới tình huống như vậy, cường giả sẽ xuất hiện. Lăng Hàn, Hồng Thiên Bộ, An Thất Dạ, Trình Đạo Hà, những cường giả đó không chỉ còn tồn tại, hơn nữa cũng có thu hoạch riêng, nhưng những người này công lại còn không bằng một mình Lăng Hàn. Bảy ngày sau, trái cây trên cây đã rơi sạch. Quả không có, vậy thì tiếp tục tiến lên, đột nhiên có người phát hiện phía trước không còn đường. Vùng bình nguyên này chính là điểm cuối của bí cảnh, cũng không có đường ra. Trở về như thế nào? Lại qua nửa ngày sau, đột nhiên dưới tiên thụ xuất hiện biến hóa, một đạo quang trụ phóng thẳng lên trời. Xảy ra chuyện gì? Mọi người vây quanh, nhìn thấy dưới tiên thụ xuất hiện trận pháp phức tạp. - Đây là truyền tống trận. Có người nói. - Đường đi ra ngoài! Không ít người vui mừng, tốc độ của bọn họ không nhanh, vốn cho rằng không có hi vọng xông vào top mười hai, nhưng không ngờ trận pháp rời đi mở ra muộn như thế. Lần này, cơ hội đang xuất hiện trước mặt bọn họ. Tất cả mọi người đang chờ, chỉ cần trận pháp mở ra, bọn họ sẽ phát động xung kích, chỉ cần ra ngoài đầu tiên, người thực lực mạnh hơn chưa chắc là người cười đến cuối cùng. Rất nhanh, trận văn mở ra toàn bộ, trận pháp sáng lên. Có thể rời đi. Lúc này, mọi người xông lên phía trước, hiện tại không cần đánh thắng người khác, nhanh hơn kẻ sau là đủ. - Một đám cặn bã, nghĩ không làm mà hưởng? An Cửu Nguyệt cười lạnh, hai tay chấn động, năng lượng cuồn cuộn hóa thành công kích khác biệt. Ầm ầm ầm, người xung quanh đều bị hắn đánh bay. - Cút! Hồng Thiên Bộ cũng rống to, con mắt Thái Cổ hung thú mở ra, xèo, một vệt ánh sáng chiếu vào, đám người lập tức hóa đá. Trình Đạo Hà chém ra một kiếm, kiếm khí tung hoành, có thể trảm bầu trời, không ai có thể tránh được. Lăng Hàn sử dụng sát khí xung kích tấn công, tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, chỉ có người thực lực cương đại, ý chí kiên định thì thời gian ảnh hưởng càng ngắn. Hiện tại vẫn còn hai mươi người đang đứng vững. Hai mươi người tiếp tục chiến đấu, ầm ầm ầm, thỉnh thoảng sẽ có người bị đánh bay ra ngoài. Người càng ngày càng ít, mười tám cái, mười lăm cái, mười ba cái. Còn nữa một người rời khỏi chiến đoàn, rốt cục chỉ còn mười hai người. Mọi người không còn xuất thủ, danh sách mười hai người đã đủ, không cần đánh sau. Xèo, một tia sáng bao phủ đám người Lăng Hàn, sau đó lập tức biến mất. Bọn họ dẫn đầu rời khỏi bí cảnh. - Ha ha, chúc mừng các ngươi, trở thành mười hai người dẫn đầu rời khỏi bí cảnh, có tư cách tham dự Kim Nguyên quả hội. Một lão giả đi ra, lại nói với mười hai người: - Đến đây, đi theo ta. Sau khi bọn họ rời đi, phía sau mới có người, nhưng bọn họ lại bị đưa ra khỏi Thánh Địa. Đây chính là Thánh Địa, ngay cả đại năng cấp Giáo Chủ đến cũng không có tư cách tiến vào bên trong. Lão giả dẫn đầu đi lên phía trước, đoàn người Lăng Hàn tiến vào một trang viên cảnh sắc xinh đẹp, hoàn cảnh rất tốt, mùi thơm lưu động, thấm vào ruột gan. Trong hoa viên có một loạt cái bàn dài, là cái bàn sáu mét vuông ghép thành, phía trên phủ tấm gấm màu trắng. - Đến, ngồi. Lão giả nói, hắn làm ra tư thế xin mời. Mọi người đều ngồi xuống, không biết Kim Nguyên Thánh Địa sẽ lấy ra tiên quả gì chiêu đãi bọn họ. Lăng Hàn lại nhìn lão giả, hắn là cường giả Chú Đỉnh cảnh hoặc Sinh Đan cảnh, phát ra khí tức sinh mệnh vô cùng cường đại. Qua một lúc lâu, thị nữ mỹ lệ đi vào, cũng dâng lên một bàn hoa quả, hương thơm ngạt ngào xông vào mũi mọi người. - Thập Tinh quả! Tất cả mọi người kinh hô, cũng khó kìm nén xúc động của mình. Thập Tinh quả, giá trị liên thành, có thể gia tăng tư chất võ giả, cho dù là hạng người xoàng xĩnh cũng có thể biến thành thiên tài. Lão giả cười một tiếng, nói: - Bản tọa Đoan Mộc Tuyết, các ngươi có thể gọi bản tọa Đoan Mộc tiên sinh. Lần này tổ chức Kim Nguyên quả hội, trừ tìm một ít thiên tài trong thiên hạ, còn muốn tặng các ngươi một phần tạo hóa. Thập Tinh quả là tạo hóa rất đáng giá. Đoan Mộc Tuyết tiếp tục nói: - Trừ Thập Tinh quả ra, còn có Bổ Nguyên quả. Tu luyện là chuyện nghịch thiên hành sự, mặc dù khi cảnh giới tăng lên, thọ nguyên cũng sẽ gia tăng, nhưng kỳ thật cũng tiến hành mài mòn thân thể. - Ví dụ như Chú Đỉnh cảnh, trên lý luận có thể sống khoảng hai ngàn năm, người có thể sống tới hai ngàn năm lại không nhiều, phần lớn chỉ có thể sống một ngàn năm trăm năm. - Vì sao? - Sinh mệnh thừa số trong người chúng ta tiêu hao quá nhiều, dẫn đến thọ nguyên tổn hao nhiều. Đoan Mộc Tuyết ngừng một chút, lại nói: - Cho nên, muốn đi càng xa trên con đường tu luyện, như vậy cần bảo quả cùng cảnh giới tiến hành bù đắp. - Bổ Nguyên quả chính là bảo vật như vậy. Tất cả mọi người cùng gật đầu, phần lớn trong bọn họ xuất thân từ thế lực Hóa Linh thậm chí Tiểu Thừa Cảnh, bọn họ cũng hiểu rõ việc này, cũng chỉ có Thánh Địa mới có bảo vật như Bổ Nguyên quả, Thập Tinh quả mà thôi. Bọn họ cùng cầm bảo quả lên ăn, thứ này chính là đại tạo hóa.