Vị này chính là Triệu Phương Nguyệt Triệu cô nương sao? Lăng Hàn thét dài, hắn vừa triệu tập đám người vừa hỏi: - Triệu cô nương? Nữ tử kia quay đầu, một gượng mặt xinh xắn xuất hiện, gương mặt lại tái nhợt không còn chút máu. Lăng Hàn cười một tiếng, nói: - Ta là bằng hữu của Thẩm Hàn Vân, hắn đã tìm được thụ tâm ngàn năm, bệnh của ngươi có thể trị, không nên có tâm tìm chết. Không nghĩ tới vị Triệu cô nương lại không vui, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Hàn một chút, lúc này quay mặt đi, vẻ mặt ngơ ngác. A, chẳng lẽ tổn thương đầu óc? Lăng Hàn sờ cằm, hắn hơi kinh ngạc, phản ứng này không thích hợp a, biết được bệnh của mình có thể trị khỏi, nàng không vui mừng sao? Trong đó có việc gì đó hắn không biết? Lăng Hàn không nói gì, dù sao hắn đã phát ra tín hiệu, chỉ chờ Thẩm Hàn Vân xuất hiện. Qua một lúc, một bóng người bay tới. Lăng Hàn tràn ngập hâm mộ, Trúc Cơ cảnh có thể bay lướt trên không, cảm giác không bị cản trợ, cảm giác tự do làm hắn mê luyến không thôi. May mắn chính là, hắn cách Trúc Cơ không xa. - Phương Nguyệt! Thẩm Hàn Vân đáp xuống, trên mặt như trút được gánh nặng, hắn bước nhanh tới, ôn nhu nói: - Nơi này gió núi lớn, thân thể ngươi không tốt, nên trở về đi. - Thẩm Hàn Vân, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không cần quản ta! Triệu Phương Nguyệt lạnh lùng nói. Cách nói chuyện như vậy, tuyệt đối không phải tình nhân nói với nhau. Lăng Hàn kinh ngạc nhưng hắn không nói lời nào, hắn đã có được Mộc Tinh Nguyên, hắn không quan tâm việc dư thừa. Một lát sau, tiểu la lỵ và sáu tiểu oa nhi chạy tới. - Tình huống như thế nào? Đường Vân Nhi vô cùng hiếu kỳ, tâm tư bát quái bốc cháy. Ngươi mới bao lớn, chỉ tí tuổi đầu đã có tiềm chất nhiều chuyện? - Chính mình xem đi. Lăng Hàn hạ giọng nói. Một bên khác, Thẩm Hàn Vân đang khuyên Triệu Phương Nguyệt nhưng Triệu Phương Nguyệt không nghe, thái độ của nàng càng ác liệt hơn trước, còn kém cầm thanh kiếm đuổi hắn đi. - Tốt, ta đi, ngươi không nên kích động. Thẩm Hàn Vân thỏa hiệp, hắn lấy thụ tâm ngàn năm ra, hắn đặt bí bảo trong cái hộp ngọc: - Đây là thụ tâm ngàn năm, có thể trị hết bệnh dữ của ngươi, ta đặt nơi này. Nói xong, hắn đánh mắt ra hiệu cho đám người Lăng Hàn rời đi. Lăng Hàn và Đường Vân Nhi các nàng ngây người nhưng cũng không hỏi thăm mà là đi theo hắn rời đi, sau khi rời khỏi sơn cốc, Thẩm Hàn Vân lại chủ động nói. Hắn thích Triệu Phương Nguyệt là sự thật, Triệu cô nương kia lại không thích hắn. Vào mấy năm trước, khi Thẩm Hàn Vân còn chưa bước vào Trúc Cơ, hắn cầm kiếm đi thiên hạ, vô tình gặp Triệu Phương Nguyệt và một nam tử Mã Đằng đi với nhau, bọn họ mới quen đã thân, cũng nhanh chóng kết thành bằng hữu Kịch bản máu chó xuất hiện, hắn và Mã Đằng đều thích Triệu Phương Nguyệt, Triệu Phương Nguyệt lại thiên hướng về Mã Đằng, vì không phá hư hữu nghị của ba người, bọn họ vẫn mạo hiểm và xông sáo. Không bao lâu, thân thể Triệu Phương Nguyệt lại bạo phát tật bệnh, Thẩm Hàn Vân và Mã Đằng đi khắp thiên hạ tìm linh dược chữa cho nàng. Bọn họ nghe nói Trầm Sa cốc có khả năng có một gốc bảo sâm ngàn năm, lập tức tới đây thử thời vận, kết quả vận khí kém đến không hợp thói thường, chẳng những không có đạt được bảo sâm ngàn năm, bản thân Mã Đằng rơi vào trong cát vàng, bị thôn phệ sinh mệnh. Sau chuyện đó, Triệu Phương Nguyệt định cư gần Trầm Sa cốc, nhớ lại người yêu, Thẩm Hàn Vân đi khắp nơi tìm bảo dược, lúc này mới có chuyện đi vào rừng rậm Thiết Mộc. - Hóa ra ngươi tương tư đơn phương. Đường Vân Nhi nhanh mồm nhanh miệng. Đúng là giày thối, có biết nói chuyện hay không, ngươi cũng không nên xát muối vết thương người ta chứ? Lăng Hàn vội vàng kéo tiểu la lỵ đi, cười ha ha, nói: - Thẩm huynh, ngươi có tính toán gì không? Thẩm Hàn Vân ngây ngô, trong tính mạng của hắn chỉ có một mục tiêu, đó chính là tìm linh dược cứu chữa Triệu Phương Nguyệt, hiện tại mục tiêu đã hoàn thành, trong lòng của hắn vô cùng cô đơn. Người ta lại không yêu hắn, không có khả năng song túc song tê với hắn. Hắn im lặng, một lát sau, ánh mắt của hắn dần dần kiên định. - Ta muốn tiếp tục du lịch thiên hạ, trở thành kiếm khách xuất sắc nhất. Hắn nói. Đây là giấc mộng của hắn, bởi vì Triệu Phương Nguyệt đột nhiên bộc phát trọng bệnh nên mấy năm qua hắn mới chạy đông chạy tây. Hiện tại hắn đã buông tư tình nữ nhi xuống, nhặt lại hào hùng. Lăng Hàn cười hờ hững một tiếng, hắn thấy rõ ràng, Thẩm Hàn Vân cũng không có chân chính buông bỏ Triệu Phương Nguyệt, hiện tại hắn cần một mục tiêu kiên trì, bằng không hắn có khả năng biến thành cái xác không hồn. - Lăng huynh đệ, ngươi còn kém mấy loại Ngũ Hành Tinh Nguyên? Thẩm Hàn Vân hỏi. Lăng Hàn cảm thấy đột nhiên, ngươi quan tâm chuyện này làm gì? Nhưng mà, hắn vẫn đáp: - Kim và thổ. - Tốt, ta sẽ giúp ngươi đạt được hai loại nguyên tố tinh hoa này. Thẩm Hàn Vân gật gật đầu. - Ta cảm thấy xấu hổ. Lăng Hàn cười nói, hắn tự nhiên hi vọng có một giúp đỡ cường lực thay hắn rút ngắn thời gian thu hoạch Ngũ Hành Tinh Nguyên nhưng Thẩm Hàn Vân hiện tại cũng không nợ hắn cái gì. Thẩm Hàn Vân cười một tiếng, nụ cười hơi ngượng ngùng: - Ta hiện tại không có việc gì làm, hơn nữa cũng cần thay đổi tâm tình. Hắn chưa thoát khỏi tình cảm dây dưa, cho nên cần làm chút chuyện gì đó quên đi nhớ mong. - Được. Lăng Hàn gật đầu. Bởi vì Lục Oa vẫn còn lưu lại trong rừng rậm Thiết Mộc, Lăng Hàn lại tìm cớ, hắn và Thẩm Hàn Vân chia ra hành động, chờ tụ tập tại sa mạc Hoàng Kim. Sa mạc Hoàng Kim, chính là nơi tìm được Kim Tinh Hoa. Lăng Hàn lại đi tới rừng rậm Thiết Mộc, dẫn theo Lục Oa, sau đó bọn họ đi tới sa mạc Hoàng Kim. Cũng may, lần này tiểu la lỵ không tiếp tục đâm vào ai, việc này đã làm Lăng Hàn có bóng ma tâm lý. Sa mạc Hoàng Kim, cũng không phải nói trong sa mạc khắp nơi đều có hoàng kim mà là hạt cát vàng giống như màu của vàng, nhìn sơ qua chẳng khác gì biển vàng, sáng long lanh, có thể làm chói mắt người ta. Vùng sa mạc này rất lớn, hơn nữa rất nóng, ít có thực vật có thể sinh trưởng, thiếu sinh cơ, bởi vậy, người tới nơi đây đều hướng vào Kim Tinh Hoa, thu thập đủ nhiều sẽ dung hợp thành Kim Tinh Nguyên. - Phụ thân, lần này chúng ta có thể không lãng phí thời gian hay không? Đám tiểu oa nhi đều hỏi. Các nàng đã uổng phí thời gian hai lần. Lăng Hàn cũng không biết, sờ sờ cằm nói: - Có lẽ sẽ không Vận khí của hắn cũng không có tốt như vậy, khó có khả năng luôn đạt được kỳ ngộ. - Tốt, vậy thì lại tin tưởng phụ thân một lần. Đám tiểu oa nhi nhao nhao gật đầu. Bọn họ chia ra hành động, cũng hẹn xong mỗi năm ngày về nơi đây hội họp. Lăng Hàn vẫn mang theo tiểu la lỵ, hai người đi trong sa mạc, chỉ đi vài bước đã làm bọn họ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Không lâu lắm, một con bò cạp lửa chui ra khỏi nham thạch, nó đánh lén hai người Lăng Hàn. Kết cục đương nhiên rất thảm, bị Lăng Hàn một cước giẫm chết. Lăng Hàn nhe răng trợn mắt, vỏ bò cạp quá cứng, chân của hắn đau đớn.