Lăng Hàn ban đầu muốn lập tức quay về học viện. Nhưng tổng hội trận đạo còn muốn phát cho hắn và Trọng Phi Dương chứng nhận trận sư trung cấp, bởi vậy lại phải ở chỗ này đợi một ngày. Buổi tối, hắn lật xem phần thưởng lấy được. cái tàn trận này gọi là Tuyệt Bích, trận cơ vô cùng đặc biệt. Không phải lấy tảng đá, kim loại làm nguyên liệu, mà trực tiếp khắc trận văn ở trên trang phục hàng ngày. Sau khi mặc vào, trận pháp gặp phải công kích sẽ tự động kích hoạt, hình thành phòng ngự cường đại. Trận pháp mặc trên người! Còn có thể chơi như vậy sao? Tư duy của Lăng Hàn lập tức phát tán. Đã như vậy, dĩ nhiên cũng có thể khắc trận văn ở trên khôi giáp, chế tạo ra một đại quân vô cùng kiên cố không thể phá được. Giới hạn phòng ngự cao nhất của Tuyệt Bích Trận đạt tới Khai Khiếu Cảnh. Chỉ có điều, bởi vì trận pháp tàn phá, lực phòng ngự tất nhiên sẽ đột nhiên giảm xuống, chỉ có thể phát huy ra uy năng cấp bậc Minh Văn Cảnh. Cái này cũng cực kỳ kinh người. Bởi vì hiện tại cũng chỉ có một Khai Khiếu Cảnh. Nhưng nhìn điều kiện vẽ trận văn, Lăng Hàn không khỏi líu lưỡi. Bởi vì trận này cần dùng đến máu Minh Văn Cảnh làm mực. Có thể là yêu thú, cũng có thể là võ giả. Ai, chẳng lẽ muốn Lăng Hàn chạy đi tìm Hoành Thiên đại soái hoặc là Kim Cương đại soái, mời bọn họ rút ra chút máu sao? Bất luận là trận pháp hay đan đạo, sau khi đến cao giai, khó khăn lớn nhất chính là đi chuẩn bị nguyên liệu thế nào. Lăng Hàn thu hồi trận pháp, tạm thời không suy nghĩ tới trận pháp này. Chờ lấy được máu cấp bậc Minh Văn Cảnh lại nói sau. Ngày hôm sau, Lăng Hàn đang muốn quay về học viện, Trọng Phi Dương lại đi qua, cùng hắn hàn huyên một hồi, nói tràn ngập kính nể đối với năng lực trận đạo của hắn, muốn cùng hắn thảo luận về trận đạo. Lăng Hàn thực sự không rảnh, liền từ chối khéo, khiến cho Trọng Phi Dương rất thất vọng. Lăng Hàn cũng không chú ý tới. Hiện tại hắn thực sự có quá nhiều việc bận. Trở lại học viện, Lăng Hàn tiếp tục chăm chỉ tu luyện. Ở trên đường đi hái Chu quả, Lăng Hàn đã thôi diễn Bất Diệt Thiên Kinh ra công pháp Hoán Huyết Cảnh, giới hạn trong cảnh giới của hắn. Cái này có lẽ không phải là công pháp luyện thể mạnh nhất đương đại. Nhưng trong võ đạo sơ hưng hiện tại, Bất Diệt Thiên Kinh hẳn không có đối thủ nào. Mỗi ngày hắn gặm mật, tăng cường độ thể phách lên, thể lực cũng điên cuồng tăng lên. Ngũ biến bình thường, bí lực chắc hẳn là ở khoảng hai trăm vạn cân. Nhưng Lăng Hàn chắc hẳn cực hạn của mình có thể xông lên năm trăm vạn cân. Lại thêm thể lực, cộng lại đạt được một ngàn vạn cân, hẳn không có vấn đề. Lực lượng này quá kinh khủng. Đến lúc đó Lăng Hàn thậm chí có thể giơ tay nâng lên một chiếc không hạm cỡ trung. Trong tay hắn đã có rất nhiều tiền tài. Lăng Hàn tiện tay thu mua dược liệu, mau chóng hóa giải độc tố Ly Hồn Đan trong cơ thể. Độc này không giải thích được, chung quy cảm giác bị người đặt một cây đao ở bên gáy. Có học sinh tới chơi, hi vọng Lăng Hàn có thể đứng lên, thành lập một thế lực mới. Lấy danh vọng hắn hiện tại, tin tưởng sẽ có rất nhiều người nguyện ý đầu nhập vào ở dưới trướng của hắn. Lăng Hàn lại hoàn toàn không có hứng thú. Ở thế giới Nguyên lâu như vậy, hắn còn có thể lưu luyến quyền lực sao? Sau khi làm bang chủ cái gì đó, hắn nhất định sẽ bị liên lụy, tốn rất nhiều tinh lực, làm gì có được tự do tự tại giống như hiện tại? Tiểu thị nữ còn đang bế quan trùng kích Hoán Huyết Cảnh. Ngay cả thời gian hầu hạ hắn cũng không có. Không chỉ Lăng Hàn có chút không thói quen, cho dù là con heo háo sắc cũng vậy. Nó cùng Lăng Hàn mắt lớn trừng mắt nhỏ. Con heo háo sắc này quay về phía Lăng Hàn hừ hừ, ý tứ là heo đại gia đói bụng, nhanh đi cho gia ăn. Lăng Hàn cười ha hả: - Heo sữa quay ngươi có ăn hay không? Heo háo sắc lập tức giận dữ, bốn chân tung bay, tính xông lại liều mạng cùng Lăng Hàn. Nhưng mới chạy được vài bước nó đã chạy chậm lại, thở hồng hộc, sau đó đi nằm úp sấp trên mặt đất, trực tiếp mệt co quắp. Lăng Hàn lắc đầu, cười nói: - Ai bảo ngươi ăn mập như vậy. Ngươi xem một chút xem, bốn chân ngắn ngủ lại giống với cái gì. Heo háo sắc trừng mắt với hắn. Khốn kiếp, nó chính là ăn ngon lười làm như vậy, thì thế nào. Chỉ có điều, Lăng Hàn quả thực cũng có chút đói bụng. Hắn liền từ bên trong Dưỡng Nguyên hồ lô lấy ra một con sơn dương. Đây là một con yêu dê hắn giết ở trong núi, có tu vi Hoán Huyết Cảnh, không chỉ mùi vị cực ngon, hơn nữa đối với võ giả còn có rất nhiều lợi ích. Trước đó hắn đã ăn phân nửa, bây giờ còn lại phân nửa. Đốt một đống lửa, Lăng Hàn nướng đùi dê lên. Thứ này nướng ra, mùi rất thơm. Ngửi thấy được mùi thơm, heo háo sắc lập tức bắt đầu chảy nước miếng. - Xem chút tiền đồ của ngươi này. Lăng Hàn lắc đầu. Heo háo sắc sử dụng một con chân chỉ vào Lăng Hàn, kêu vài tiếng éc éc, ý tứ là nhìn lại bản thân ngươi đi, cũng không có chỗ nào tốt hơn so với heo đại gia. - Ọc ọc... Âm thanh từ trong bụng truyền đến, lại vừa không phải là do Lăng Hàn hay là con heo nhỏ háo sắc. Một người một heo đồng thời quay đầu lại. Chỉ thấy ở trên tường viện có một người đang nằm, hai con mắt nhìn chằm chằm vào thịt dê nướng trên đống lửa, thật sự chuyên chú. Ực ực. Người kia nuốt nước bọt, tiếng rất lớn. Lăng Hàn kinh ngạc. Gia hỏa này đã đói bụng đến mức phát ra thành tiếng, còn không chịu nổi nuốt nước miếng, lại là một thiếu nữ, nhìn qua chỉ có khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Nhưng vấn đề là, Lăng Hàn hoàn toàn không phát hiện ra nàng xuất hiện ở trên đầu tường từ lúc nào. Nếu không có tiếng bụng kêu lên, hắn còn muốn mơ hồ tới mức nào. Một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đi tới gần như vậy, làm thế nào giấu diếm được thần giác của hắn? - Chuyên tâm nướng, không nên để cháy! Thiếu nữ đột nhiên mở miệng, âm thanh du dương. Khóe miệng Lăng Hàn không khỏi co quắp. Nàng chắc hẳn nên suy nghĩ chuyện này sao? Nàng không phải nên suy nghĩ giải thích xem tại sao lại muốn ghé vào trên tường nhà ta sao? Hắn có vô số điểm muốn nói, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên bắt đầu từ một điểm nào. - Được. Lăng Hàn gật đầu, chuyên tâm nướng đùi dê. Lại mấy phút sau, mùi thịt nướng thơm lừng nhẹ nhàng thoảng bay, càng mê người. Thiếu nữ kia không khỏi vươn cái cổ dài hơn, cả nửa người đều lơ lửng giữa trời, sau đó bịch một cái, từ trên tường ngã xuống. Nàng phủi mông một cái bò dậy, giông hư không có việc gì. Nàng ngược lại không sợ người lạ, đi nhanh tới, đặt mông ngồi xuống, đưa tay ra lấy thịt dê.