Phan Hổ rụt cổ nói: - Đó là kiều hoa xuất sắc nhất của Lý gia, tên Lý Tử Nguyệt. Đừng thấy nàng đẹp như tiên nga nhưng tính cách rất đáo để, xuống tay vô tình. Lưu gia có một tên thiếu gia lông bông vì nhìn nàng lâu chút, nói một câu cô nương này thật đẹp thế là bị đánh chết. Lưu gia là hào môn đứng sau ba thế lực lớn, gia tộc có cao thủ Hoán Huyết cảnh tọa trấn, nhưng được ích gì? Lưu gia không dám hó hé tiếng nào, vụ việc bỏ mặc. Lăng Hàn nhìn qua, Văn Nhân Tứ Nguyệt, Triệu Trực Thụ, Lý Tử Nguyệt hình thành cái vòng, nhiều nam nữ trẻ tuổi vây quanh ba người như sao quanh trăng sáng. Bên ngoài cái vòng này chia ra sáu, bảy vòng nhỏ, quy mô nhỏ hơn nhiều. Phan Hổ chỉ vào những vòng người nhỏ nói: - Lưu gia, Dương gia, Thích gia, Hồ gia, Long gia, Tách Bạt gia. Sáu gia tộc lớn này dưới cơ ba hào môn lớn, gia tộc có cường giả Hoán Huyết cảnh. Nghe nói lão tổ Kỷ gia đang bế tử quan, nếu sống đi ra thì trong thành sẽ tăng thêm một thế lực Cực Cốt cảnh. Những vòng tròn nhỏ này lấy một người làm trung tâm, toát ra địch ý với nhau. Ngẫu nhiên vòng tròn nhỏ sẽ hòa vào vòng tròn lớn đi kính rượu. Lăng Hàn hỏi: - Người nào là Thác Bạt Thiên Hoang? Phan Hổ lắc đầu, bĩu môi hướng bên trái: - Võ si thì sao đến đây được. Đó, là Thác Bạt Cống của Thác Bạt gia, đường ca của Thác Bạt Thiên Hoang, trước kia cũng có tiếng là thiên tài. Nhưng từ khi Thác Bạt Thiên Hoang nổi lên thì ánh sáng của Thác Bạt Cống bị che giấu hoàn toàn. Lăng Hàn nhìn qua, đó là một thanh niên khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi, dáng vẻ đường đường, khí vũ phi phàm, nhưng đầu mày đọng lại nặng nề. Vốn là thiên tài nhưng bị tộc đệ của mình chèn ép lu mờ ánh sáng đúng là khiến người buồn bực. Phan Hổ nói: - Trừ những hào môn võ đạo ra còn có đan sư, trận pháp sư. Như Cố Thiên Hòa hội trưởng Hiệp Hội Trận Đạo, Chu hội trưởng của Hiệp Hội Đan Sư. Dù họ chỉ là Hoán Huyết cảnh nhưng đủ sánh bằng hào môn Cực Cốt cảnh. Như dượng của ta tuy chỉ là thập nhị mạch nhưng vì là đan sư trung cấp nên có uy vọng rất lớn trong Hoán Huyết cảnh. Đặc biệt là bây giờ tung ra Bí Lực Hoàn, Tham Mạch đan bản cải tiến, thành chủ đại nhân còn khen nức nở, phỏng chừng có thể xếp vào Cực Cốt cảnh. Đương nhiên tất cả là công lao của Hàn thiếu gia! Cuối cùng Phan Hổ không quên vuốt mông ngựa. Lăng Hàn cười cười, miễn Phong Tử Thịnh biết tất cả là do hắn làm là được, khiến nhiều thế lực suốt ngày vây quanh hắn làm gì, chỉ tổ quấy nhiễu việc tu luyện của hắn. Phan Hổ lên tiếng: - A! Nghiêm Tuấn đến rồi! Nghiêm Tuấn từ ngoài cửa bước nhanh vào, Dương Tử Thanh đi theo sau lưng. Nghiêm Tuấn vừa đến liền hấp dẫn ánh mắt nhiều người, đó là thiên tài đệ nhất trận đạo, thành tựu tương lai không thể đo lường. Truyền nhân gia tộc hạng hai như Lưu gia, Tiền gia liền vây quanh chào hỏi Nghiêm Tuấn. Nghiêm Tuấn tỏ ra khiêm tốn lễ độ, nhưng Lăng Hàn thấy rõ kiêu ngạo trong mắt gã, hiển nhiên dù là gia tộc Hoán Huyết cảnh cũng không đáng để gã chú ý. Lòng dạ Nghiêm Tuấn rất lớn, gã muốn về sau đi đế đô dương danh, trở thành nhân vật oai phong một cõi trong Huyền Bắc quốc. Mắt Lăng Hàn lóe tia sát ý, hắn sẽ không để Nghiêm Tuấn đi đế đô. Gã đã mời sát thủ nhằm vào hắn còn muốn vỗ mông rời đi? Mơ hơi bị đẹp. Phan Hổ hỏi: - Hàn thiếu gia có thù với Nghiêm Tuấn? Tuy Phan Hổ lông bông chẳng được tích sự gì nhưng rất giỏi quan sát sắc mặt. Phan Hổ vỗ tay nói nhỏ: - A, đúng rồi! Nghe nói tên kia đang theo đuổi Liên kỳ chủ của Huyền Thanh kỳ, Hàn thiếu gia thì ở trong Huyền Thanh kỳ. Ha ha, ta hiểu, hiểu. Ngươi biết cái gì! Lăng Hàn lườm Phan Hổ, rõ ràng tiểu tử này nghĩ tầm bậy. Nhưng Nghiêm Tuấn đang theo đuổi Liên Tuyết Dung? Lăng Hàn gật gù, đã hiểu vì sao Nghiêm Tuấn nhằm vào hắn. Lăng Hàn vốn thấy kỳ lạ, giờ ngẫm lại ngọn nguồn là từ Liên Tuyết Dung. Nhưng chỉ vì chút xíu nghi ngờ cộng thêm chuyện bắt gió bắt bóng mà Nghiêm Tuấn thuê sát thủ giết người? Lòng dạ quá hẹp hòi. Lăng Hàn luôn cho rằng một người có thiên tài đến đâu nhưng hễ hẹp hòi thì đã định trước không có tiền đồ gì lớn. Phan Hổ hơi hoảng hỏi: - Hàn thiếu gia, Hàn thiếu gia làm gì vậy? Lăng Hàn đang sải bước đến chỗ Nghiêm Tuấn. Đây là tình địch gặp lại hết sức đỏ mắt, muốn đánh nhau sao? Phan Hổ hết hồn, Lăng Hàn tính đi gây sự? Chỗ này là phủ đệ của thành chủ đại nhân, càng là tiệc sinh nhật của Phong Nhược Tiên, nếu phá hoại không khí ngay bây giờ thì thành chủ đại nhân sẽ tha thứ cho hắn không? Dù bây giờ ngươi được yêu thương đến đâu cũng không thể quậy như thế, dù ngươi có thiên phú ghê gớm cỡ nào trong đan đạo cũng cần phụ thuộc vào cường giả, không thể đắc ý quên hết tất cả. Phan Hổ lật đật chạy theo, nhưng chân Lăng Hàn dài, đi vài bước đã bỏ lại gã. Lăng Hàn đứng trước mặt Nghiêm Tuấn: - Nghiêm huynh! Mắt Nghiêm Tuấn lóe tia sáng tràn đầy lửa giận liếc hướng Lăng Hàn. Hôm trước Nghiêm Tuấn lại bị tổ chức Địa Ngục mắng, còn uy hiếp muốn giết gã, vì gã lại cung cấp tư liệu giả. Lăng Hàn không phải thập mạch mà là thập nhị mạch, thậm chí có thực lực ngang ngửa Hoán Huyết cảnh. Nói thật là Nghiêm Tuấn không tin, dù là thiên kiêu tuyệt đỉnh trăm năm khó gặp như Thác Bạt Thiên Hoang cũng không thể sánh bằng Hoán Huyết cảnh. Lăng Hàn chỉ là phó đội trưởng của Huyền Thanh kỳ thì có tại đức gì làm được? Nhưng Nghiêm Tuấn không nghĩ ra tổ chức Địa Ngục có lý do gì lừa gạt gã, nên gã tin rằng bên cạnh hắn có cao thủ, hay là Liên Tuyết Dung. Nếu cường giả tam biến âm thầm ra tay thì rất có thể bảo vệ Lăng Hàn. Nghĩ vậy Nghiêm Tuấn càng ghen ghét dữ dội. Giờ tiểu tử này dám đến trước mặt mình diễu võ dương oai? Da mặt Nghiêm Tuấn nhúc nhích phát ra tiếng cười: - Ha ha. Trước mặt công chúng, đặc biệt trong trường hợp như hôm nay Nghiêm Tuấn rất chú trọng hình tượng. Dương Tử Thanh đứng ra: - Lăng Hàn, ngươi muốn làm gì? Lăng Hàn cười nói: - Đang nói chuyện với chủ tử của ngươi, xen mồm cái gì? Lăng Hàn ấn tay lên vai Dương Tử Thanh đẩy nhẹ, gã không kiềm được lùi sang một bên. Lăng Hàn choàng vai Nghiêm Tuấn: - Nào, chúng ta tâm sự. Ai thèm tâm sự với ngươi! Có gì để nói? Nghiêm Tuấn muốn tránh thoát, gã có tạo nghệ không thấp trong trận pháp, rất có thiên phú nhưng về võ đạo thì chỉ bình thường. Tu vi thập nhị mạch không thấp nhưng so lực lượng với Lăng Hàn thì kém xa, làm sao Nghiêm Tuấn vùng thoát được? Người khác không biết chuyện, thấy Nghiêm Tuấn tuy xô đẩy nhưng rõ là giả vờ ngại ngùng, nếu không làm sao gã không đẩy người ta ra được.