Lăng Hàn cười cười: - Chuyện của tiểu bối thì người lớn đừng xen vào, được không? Lôi Thiên Hành phồng lên chút can đảm: - Được! Được! Được! Nghe Lăng Hàn nói câu này dường như không muốn khó xử Lôi gia, với gã, nên Lôi Thiên Hành như được ân xá, cảm giác lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh. Lăng Hàn gật đầu, xoay người rời đi. Mãi khi Lăng Hàn biến mất Lôi Thiên Hành nhũn người ngồi bệch dưới đất. Bốp! Lôi Thiên Hành bị ăn tát, Mã Tuyên Vương hung tợn trừng gã như muốn nuốt sống. Tim Lôi Thiên Hành rớt cái bịch: - Đại nhân. Mã Tuyên Vương tức giận đánh Lôi Thiên Hành tơi bời: - Khốn nạn, bổn tọa suýt bị ngươi hại chết! Lôi Thiên Hành chỉ biết hét thảm, thậm chí không dám đỡ. May mắn Mã Tuyên Vương thấy Lăng Hàn bỏ qua cho Lôi Thiên Hành thì không dám giết gã. Lỡ có ngày nào Lăng Hàn nổi hứng muốn tự mình xử Lôi Thiên Hành thì Mã Tuyên Vương sẽ thảm. Mã Tuyên Vương một bước đá bay Lôi Thiên Hành, mắt không thấy tâm không phiền: - Cút! Có thể nói Lôi Thiên Hành hai lần tìm được đường sống trong chỗ chết, kéo lê thân thể bị thương nặng trở lại Lôi gia. Trong lòng Lôi Thiên Hành thầm may mắn, bị một Tiên Vương và một người lớn hơn Tiên Vương rất nhiều lần gai mắt mà không chết thì đã là kỳ tích. Nghĩ đến đây Lôi Thiên Hành hơi đắc ý. Thấy Lôi Thiên Hành đẫm máu quay về, thảm không đành lòng nhìn, người Lôi gia giật mình kêu lên: - Thất trường lão, người làm sao vậy? Lôi Thiên Hành rối rít xua tay: - Không sao không sao. Dĩ nhiên Lôi Thiên Hành sẽ không chủ động khai ra chuyện đáng xấu hổ của mình, tìm đại cái cớ đánh trống lảng. Lăng Hàn sẽ không để việc nhỏ như thế trong lòng, hắn ra khỏi thành đi theo sau lưng Vương Toàn Hà. Không phải Lăng Hàn ở trong thành thì không thể bảo vệ hậu nhân của mình, chẳng qua hắn muốn đi Thiên Thủy trấn xem thử. Lăng Hàn đến mảnh đất cũ của Vương gia, cách vụ thảm án đã qua ba năm, nơi này không còn máu chảy thành sông như ngày đó. Chỗ này đông như trẩy hội, nhưng chiếm cứ nơi này không phải Vương gia mà là Lý gia. Lăng Hàn thả thần thức quét qua, biểu tình kỳ dị. Hôm nay thật trùng hợp, là ngày lành Lý Tĩnh Sơ thành hôn, lai lịch nhà chồng rất lớn, là đệ tử của một đại tông môn, tên La Quang. Đây là thuộc tính may mắn của Vương Toàn Hà? Lý gia gả nữ nhi không sớm một ngày không muộn một ngày, cố tình chọn hôm nay. Lăng Hàn không ra tay, hắn chỉ ngược dòng khởi nguồn của Vương gia, muốn biết nhánh hậu đại này của mình đã trải qua cái gì. Vương Toàn Hà chạy đến nơi này. Khi đi Vương Toàn Hà mất ba năm, lúc về chỉ qua nửa ngày. Không vì cái gì, cảnh giới bay lên, từ Tinh Thần cảnh đến Phân hồn, thực lực của Vương Toàn Hà tăng gấp mấy lần. Không nói cái khác, nơi này chỉ có Trảm Trần biết bay, dựa vào năng lực này giúp Vương Toàn Hà tiết kiệm chặng đường rất nhiều. Vương Toàn Hà tràn đầy cảm khái, càng cảm kích Lăng Hàn hơn. Không có Lăng Hàn thì không có Vương Toàn Hà bây giờ, y còn nói gì đến báo thù, không biết gã sẽ sống hèn ở góc nào đó lo sợ Lý gia truy sát. Ba năm qua dù là thực lực hay hình vẻ ngoài của Vương Toàn Hà đều thay đổi rất lớn, lúc trước còn là thiếu niên hơi ngây ngô giờ đã trở thành người trẻ tuổi vóc dáng thon dài, khuôn mặt phong sương. Vương Toàn Hà đi trên con đường quen thuộc, không ai nhận ra y là dư nghiệt của Vương gia. Vương Toàn Hà có ảo giác hình như mình đến nhầm nơi. Về nhà trước xem sao. Vương Toàn Hà đến chỗ đất cũ của Vương gia, thấy cảnh tiệc cưới mừng vui. Ai sắp thành hôn? Vương Toàn Hà kéo đại một người hỏi thăm, chợt ánh mắt y trở nên hung ác. Lý Tĩnh Sơ! Một cái tên bị Vương Toàn Hà cố ý giấu dưới đáy lòng nhưng thường sẽ trồi lên cắn xé tim gan. Đồng lõa quan trọng hại y cửa nát nhà tan, người thân chết hết bây giờ sắp xuất giá? Dựa vào cái gì! Nét mặt Vương Toàn Hà sa sầm, may mắn y đến kịp lúc, nếu kéo dài tới ngày mai sau khi Lý Tĩnh Sơ thành hôn xong sẽ theo trượng phu rời khỏi, đi đại phái khác trở thành đệ tử của đại phái đó. Vương Toàn Hà ngước nhìn tấm biển, sải bước đi tới. Mọi thứ sẽ chấm dứt vào hôm nay. Có người ngăn Vương Toàn Hà lại: - Vị này có thiệp mời không? Vương Toàn Hà nhếch mép: - Như thế nào? Không nhận biết ta sao? Người đó nhìn Vương Toàn Hà chằm chằm,cảm thấy hơi quen mặt nhưng trong một chốc không nhớ ra là ai. Vương Toàn Hà gợi ý: - Ta họ Vương! Người kia tim rớt cái bịch: - Vương? Trong Thiên Thủy trấn họ Vương là cấm kỵ. - A! Ngươi là Vương Toàn Hà! Rốt cuộc gã nghĩ ra, chủ yếu vì gã chưa từng nghĩ rằng cá lọt lưới duy nhất của Vương gia xuất hiện. - Cái gì!? - Vương Toàn Hà! - Hậu nhân duy nhất của Vương gia? Xung quanh có nhiều người nghe tiếng đều lộ vẻ giật mình. Thiếu niên nhà Vương gia trở lại? Mới qua ba năm, thực lực của Vương Toàn Hà làm sao có nhiều thay đổi, lần này đến chẳng khác nào chịu chết. - Chắc là vì Lý Tĩnh Sơ. - Đúng rồi, lúc trước Vương gia bị hủy diệt ngay ngày Vương Toàn Hà và Lý Tĩnh Sơ thành hôn. Không ngờ qua ba năm Lý Tĩnh Sơ lại sắp thành thân, Vương Toàn Hà biết tin nên không thể chịu đựng được nữa. - Ài, đổi lại là ai cũng không kiềm được. Năm đó nữ nhân thành hôn với mình thế mà tai họa cả nhà mình, giờ ở cùng một nơi lại sắp gả cho nam nhân khác, nhịn gì nổi. - Suỵt, nhỏ giọng chút, ngươi không muốn sống sao? Mọi người châu đầu ghé tai, tham gia tiệc cưới tất nhiên không thiếu người của Thiên Thủy trấn, nên biết vụ việc không quá lâu vào ba năm trước. Hơn nữa Vương gia bị hủy diệt là việc lớn vô cùng oanh động trong chỗ nhỏ xíu như Thiên Thủy trấn, dù qua một ngàn năm vẫn có người nhắc đến. Vương Toàn Hà bước nhanh xông thẳng vào đại đường. Thủ vệ Lý gia giữ trước cửa ngăn cản: - Đứng lại! Vương Toàn Hà chỉ chấn nhẹ lực lượng. Bùm bùm bùm bùm bùm! Thủ vệ bị đánh bay ra ngoài, không thể ngăn cản. Ủa? Thấy cảnh này các vị khách giật nảy mình. Không lẽ trong ba năm qua Vương Toàn Hà được kỳ ngộ lớn? Nhớ ngày xưa Vương Toàn Hà chỉ là Tinh Thần cảnh, tuyệt đối không có sức chiến đấu như vậy. Vương Toàn Hà sải bước bỏ lại sau đó một đống người bị thương nằm la liệt rên rỉ, tình hình rất náo nhiệt. Vương Toàn Hà cực kỳ quen thuộc nơi này, rất nhanh đến địa đường. Trùng hợp là tân nương mới được đưa ra, sắp ba quỳ chín lạy với tân lang sau đó đó sẽ đưa vào động phòng. Lý gia không chỉ có vài thủ vệ, càng nhiều người đuổi theo đến nơi này, la hét ồn ào ầm ĩ.