Đầu óc Vương Toàn Hà mờ mịt, hoàn toàn không biết mình làm sao được người mời vào trong viện, dọc đường đi hình như có nhiều người lộ ánh mắt kính sợ và hâm mộ nhìn y. Mã Tuyên Vương không xuất hiện ngay, ba ngày sau mới đến viện lạc nơi Vương Toàn Hà cư ngụ. Vương Toàn Hà quỳ xuống hành lễ với đối phương: - Bái kiến đại nhân! Tiên Vương lớn nhất trên trời dưới đất. Mã Tuyên Vương thì rất khách sáo, tiến lên hai tay nâng không cho Vương Toàn Hà quỳ. Đùa, đây là người Lăng Hàn muốn tìm, Mã Tuyên Vương đâu dám tự phụ vênh váo. Mã Tuyên Vương mỉm cười hỏi: - Tiểu hữu, mấy ngày nay ở có quen không? Vương Toàn Hà khủng hoảng đáp: - Đa tạ Tiên Vương quan tâm, tiểu nhân ở rất tốt. Trước mặt y là một vị Tiên Vương, thế nhưng quan tâm sinh hoạt của y, làm Vương Toàn Hà cảm động, khủng hoảng rồi lại tràn ngập niềm tin, có hy vọng báo thù lớn của gia tộc rồi. Mã Tuyên Vương luôn nói chuyện nhưng toàn lòng vòng đề tài không quan trọng, vì gã cũng không biết tại sao Lăng Hàn tìm Vương Toàn Hà. Mã Tuyên Vương chỉ biết rằng người này cực kỳ quan trọng với Lăng Hàn. Đó là một vị Thiên Tôn! Vương Toàn Hà thấy đối phương chỉ tán gẫu việc nhà với mình, thầm sốt ruột. Chẳng phải ngươi nói chỉ cần phù hợp tiêu chuẩn sẽ đồng ý một yêu cầu sao? Tại sao không nhắc đến? Nhưng Mã Tuyên Vương không nói, Vương Toàn Hà không dám chủ động khơi ra, lỡ chọc đối phương không vui thì làm sao? Nhưng kẻ thù như cây kim đâm trong lòng Vương Toàn Hà, từng giây từng phút nhắc nhở y. Nên Vương Toàn Hà chịu đựng nửa ngày rốt cuộc nhắc đến lời hứa. Mã Tuyên Vương cười xòa: - Người trẻ tuổi, đừng nôn nóng. Có một vị đại nhân vật sắp đến rồi, có thể nêu yêu cầu đó với đại nhân. Ngươi muốn chơi xấu? Vương Toàn Hà nhủ thầm. Ngươi đã là Tiên Vương, còn ai đáng để gọi là đại nhân vật? Rõ ràng là muốn đổi ý. Nhưng Vương Toàn Hà không dám cãi lại một vị Tiên Vương, không cần đối phương ra tay, tùy tiện phái chó mèo gì ra là có thể ngược giết y. Vương Toàn Hà dù gì còn trẻ, suy nghĩ thế nào đều lộ hết ra mặt. Mã Tuyên Vương cười cười, gã biết trong đầu Vương Toàn Hà nghĩ gì, thật ra gã cũng rất ngạc nhiên. Một Thiên Tôn cường đại tốn nhiều công sức chỉ vì tìm một người hết sức bình thường? Mã Tuyên Vương không nhìn ra Vương Toàn Hà có chỗ nào xuất sắc đáng để Thiên Tôn chú trọng như vậy. Nếu không vì Lăng Hàn, thấy Vương Toàn Hà dám có cảm xúc như vậy Mã Tuyên Vương đã một bàn tay đập chết y, nhưng giờ chỉ tưởng tượng trong đầu. Mã Tuyên Vương biết Lăng Hàn xem trọng chuyện này cỡ nào. - Ngươi... Mã Tuyên Vương mới lên tiếng chợt khựng lại, vì nhận được truyền âm của Lăng Hàn. Mã Tuyên Vương vội đứng lên, cung kính đứng trang nghiêm: - Kính chào đại nhân! Vương Toàn Hà giật nảy mình, thật sự có tồn tại ghê gớm hơn Mã Tuyên Vương? Vương Toàn Hà thấy hoa mắt, trong sân đã thêm một người. Rất trẻ tuổi, mặt như quan ngọc, sợi tóc đen nhánh, không cột tóc lại, để tóc nhẹ bay, phiêu dật khó tả. Vương Toàn Hà thông minh quỳ xuống trước Lăng Hàn: - Bái kiến đại nhân. Lăng Hàn vươn ngón tay ra ấn nhẹ trên trán Vương Toàn Hà, phát hiện trong thức hải của đối phương có một đoàn sáng. Đúng là người hắn muốn tìm. Khoan! Lăng Hàn sửng sốt, hắn phát hiện có thêm thứ khác. Huyết mạch cộng minh. Đây là hậu đại của hắn? Sao có thể như vậy? Nơi này chỉ là vị diện trung đẳng, tại sao hậu dại của hắn xuất hiện ở đây? Không đúng, cũng rất có thể. Lúc trước năm Chí Tôn làm khó dễ, nhóm Lăng Hi, Lăng Kiến Tuyết bị bắt, hậu đại Lăng gia tứ tán. Phần lớn trốn đi các góc Huyền Mạc vị diện, nhưng cũng có thể một nhánh trốn đến nơi này. Vượt qua mười vị diện là rất khó khăn, nhưng thời gian qua đã lâu, rất có thể xảy ra. Lăng gia đã từng rất hưng thịnh, sẽ có một ít chí bảo truyền xuống có thể xuyên qua vị diện. Đến nơi đây thì hậu đại Lăng gia ngụ lại, có điều khi xuyên qua vị diện có lẽ khiến huyết mạch Lăng gia gặp tổn hại nặng, cao thủ chết hết, hậu nhân chỉ xuất hiện đẳng cấp Trảm Trần. Thậm chí không lâu trước đó còn bị diệt môn. Lăng Hàn dâng lên cơn giận mãnh liệt, nhưng hắn ngẫm lại quyết định để Vương Toàn Hà tự mình giải quyết. Lăng Hàn nói với Mã Tuyên Vương: - Vất vả cho ngươi. Mã Tuyên Vương không dám lĩnh công, khiêm tốn nói: - Làm vì việc đại nhân là nên làm. Thật ra chỉ cần dính líu chút gì với Lăng Hàn là Mã Tuyên Vương tương đương có một tấm phù miễn chết, không có Tiên Vương hay Thiên Tôn nào dám xuống tay với gã. Nhân tình này lớn hơn trời. Lăng Hàn gật đầu nói: - Ngươi đi làm việc của mình đi. Mã Tuyên Vương ngoan ngoãn rời đi: - Vâng thưa đại nhân. Tuy Mã Tuyên Vương rất tò mò tại sao Lăng Hàn muốn tìm một người bình thường như vậy, trên người đối phương cất giấu bí mật gì? Nhưng tò mò hại chết mèo, gã chỉ có mấy cân mấy lượng, không dám chỉ trỏ việc của Thiên Tôn. Chờ Mã Tuyên Vương rời đi Lăng Hàn nhìn Vương Toàn Hà, hỏi: - Ngươi có tâm nguyện gì? Đến rồi! Vương Toàn Hà phấn chấn đáp: - Đại nhân, tiểu nhân có thù sâu nặng, muốn nhờ đại nhân ra tay diệt kẻ thù. Lăng Hàn ngẫm nghĩ, quyết định tạm thời không lộ ra quan hệ của hai người: - Đừng kêu ta là đại nhân, ta tên Lăng Hàn, ngươi... gọi tiền bối là được. Vương Toàn Hà vội đáp: - Vâng thưa tiền bối. Lăng Hàn nhìn y, nói: - Ta sẽ không ra tay. Vương Toàn Hà như bị sét đánh, biểu tình hưng phấn đóng băng, biểu tình thất vọng nhìn Lăng Hàn, môi run run. Tại sao? Vương Toàn Hà muốn hỏi nhưng không thể phát ra thanh âm. Lăng Hàn cười nói: - Chẳng lẽ ngươi không muốn chính miệng hỏi nữ nhân đó tại sao phản bội ngươi? Hả? Vương Toàn Hà giật mình kêu lên: - Sao đại nhân biết? Lăng Hàn nói: - Ta sẽ không ra tay, nhưng ta có thể dạy võ công cho ngươi, khiến ngươi tự tay báo thù. Vương Toàn Hà ngây ra, vội vàng quỳ xuống: - Đệ tử Vương Toàn Hà bái kiến sư... Chữ phụ chưa kịp thốt ra Vương Toàn Hà đã được Lăng Hàn nâng dậy. Lăng Hàn lắc đầu nói: - Ta sẽ không thu đồ đệ nữa. Đùa, đây là hậu đại của hắn, nếu thu làm đệ tử chẳng phải là bối phận lộn xộn? Lăng Hàn nói: - Ta cần một thứ trên người của ngươi, để đền bù ta sẽ cho ngươi có thực lực báo thù, chịu không? Vương Toàn Hà lộ vẻ thất vọng. Một tồn tại khiến Tiên Vương phải gọi là đại nhân thì ghê gớm biết bao, đáng tiếc đối phương không chịu thu y làm đồ đệ. Nhưng chỉ cần có thể báo thù đã đủ rồi. Vương Toàn Hà gật đầu nói: - Thành giao.