Trương Khải Luân có chút khó tin, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Nhất Bộ Thiên Tôn phách lối như vậy, chẳng lẽ hắn không biết mình là Tam Bộ? Hơn nữa đã tu đến Tam Bộ đỉnh phong, khoảng cách Tứ Bộ cũng chỉ kém một chút xíu? Hắn nghĩ lại liền “minh bạch”, nghĩ đến Lăng Hàn hẳn là quả thật có chút thiên phú, cho nên để hắn dưỡng thành tính cách không coi ai ra gì như thế. Hừ, vậy hắn càng không thể không quản, làm sao yên tâm giao tiểu muội sư cho loại người xốc nổi này? - Xem ra, bản tôn cần hảo hảo dạy bảo ngươi một chút, đối với cường giả cần bảo trì tôn trọng tuyệt đối! Hắn ngạo nghễ nói, đưa tay liền nhấn tới Lăng Hàn, lực lượng ngưng tụ, hóa thành một đại thủ bao phủ tới. - Đại thạch đầu, Nữu muốn đánh bạo ngươi! Hổ Nữu dẫn đầu bão nổi, từ trên lưng Lăng Hàn nhảy lên một cái, trên nắm tay nhỏ bao vây lấy quang mang ngân sắc, đón lấy đại thủ kia. - Sư muội! Trương Khải Luân kinh hô một tiếng, liền tranh thủ thu đại thủ, hắn sợ ngộ thương đến Hổ Nữu. Bởi như vậy, công kích không hiểu từ tiêu. - Đại thạch đầu, nhanh lăn, Nữu chán ghét ngươi. Hổ Nữu vẫy tay, một bộ đuổi ruồi. Trương Khải Luân bị một câu của Hổ Nữu nói đến đau lòng, hắn oán hận nhìn Lăng Hàn, nhận định đây hết thảy đều là trách nhiệm của Lăng Hàn. - Ngươi nhìn ta như vậy làm cái gì? Lăng Hàn lắc đầu. - Thứ nhất, thời điểm ta cùng Hổ Nữu nhận biết, ngươi còn không biết ở chỗ nào! Thứ hai, ngươi người này thật đúng là rãnh rổi, nhàn sự cũng quản nhiều lắm? Trương Khải Luân lập tức bị chọc giận gần chết, hắn là sống mấy kỷ nguyên, nhưng Lăng Hàn thì sao, nhiều lắm là hơn một kỷ nguyên, cái gì nói “thời điểm ta cùng Hổ Nữu nhận biết ngươi còn không biết ở chỗ nào”? Vì sao khẩu khí của tiểu tử này cuồng như vậy? Chỉ là Hổ Nữu rõ ràng muốn che chở hắn, để Trương Khải Luân sợ ném chuột vỡ bình, không dám xuất thủ. Hắn hận, tiểu tử này cũng quá biết ăn bám. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: - Ngươi không phục đúng hay không? Đến, xuất thủ chiến một trận, để cho ta nhìn xem ngươi có năng lực gì? Trương Khải Luân không thể tin được, chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, lại dám khiêu khích mình như thế? Ngươi uống lộn thuốc sao? Hổ Nữu lại vỗ tay, cười nói: - Lăng Hàn, hảo hảo giáo huấn tảng đá thối này! Nàng đối với Lăng Hàn tràn đầy lòng tin, Lăng Hàn đã chủ động khiêu chiến, vậy thì nhất định là có nắm chắc, đây là tín nhiệm của Hổ Nữu đối với Lăng Hàn, căn bản không cần Lăng Hàn nói cái gì. Lăng Hàn gật gật đầu: - Tốt! Trương Khải Luân lại vô cùng phẫn nộ, tiểu tử này vì ở trước mặt Hổ Nữu khoe khoang, thật sự là ngay cả da mặt cũng không cần. Hắn nắm chặt nắm đấm, quyết định hung hăng sửa chữa Lăng Hàn một trận. Nể mặt Hổ Nữu, hắn sẽ không giết Lăng Hàn, nhưng nhất định phải làm cho gia hỏa không biết trời cao đất rộng, chỉ biết khoác lác kia biết cái gì gọi là kính sợ. Lăng Hàn dẫn đầu xuất kích, hưu, thân hình hắn lóe lên đã xuất hiện ở trước mặt Trương Khải Luân, đối diện chính là một quyền đánh tới. - Ngươi thật đúng là cuồng ngạo! Trương Khải Luân giận quá mà cười, một quyền đối oanh này, phải là thực lực tương đương, thậm chí dưới tình huống nghiền ép mới có thể dùng đến, một Nhất Bộ Thiên Tôn lại dám xuất thủ với Tam Bộ Thiên Tôn như thế, lá gan mập bao nhiêu? Hắn cũng đấm ra một quyền, muốn cho Lăng Hàn một cái giáo huấn khắc cốt minh tâm. Oanh! Nắm đấm của hai người va vào nhau, lập tức dẫn động năng lượng thiên địa điên cuồng phun trào, bành bành bành, không gian bốn phía nổ tung, cũng may là Lăng Hàn chủ động xuất kích, hai người khai chiến ở trên bầu trời, nếu không dư ba chấn động, bảo đảm Lăng thành lập tức hủy diệt. - Ừm? Trương Khải Luân giật nảy cả mình, một quyền này của Lăng Hàn lực lượng lớn hoàn toàn vượt ra khỏi ý tưởng của hắn, đạt đến trình độ cùng hắn gần như ngang hàng, mặc dù yếu hơn một chút, nhưng hoàn toàn có thể cho rằng là đối thủ cùng giai. Nhất Bộ cùng giai? Nói đùa cái gì vậy. Lăng Hàn chấn động cánh tay phải, bành, Trương Khải Luân liền bị hắn đẩy lui trở về, hắn chậm rãi thu quyền: - Như thế nào? Biểu lộ của Trương Khải Luân lập tức trở nên nghiêm túc, hắn cuối cùng biết Bỉ Khâu Thiên Tôn ca tụng Lăng Hàn không có chút quá mức nào, thậm chí còn uyển chuyển, đoán chừng là không muốn đả kích lòng tự tin của hắn. Nhất Bộ Thiên Tôn, chiến lực Tam Bộ, trước nay chưa từng có, cổ kim không thấy. Bất quá, hắn cũng sẽ không đơn giản từ bỏ. Bởi vì hắn chẳng những thích Hổ Nữu, bản thân cũng là một cuồng nhân chiến đấu. - Đến chiến! Hắn hét lớn một tiếng, giết về phía Lăng Hàn. Bành bành bành, hai người đại chiến. Có thể trở thành Thiên Tôn, mỗi một cái đều là thiên tài trong thiên tài, càng là cơ duyên nghịch thiên, cái này không cần nghi ngờ. Bất quá, có chút thiên tài càng thêm siêu quần bạt tụy, ở lúc Nhất Bộ dung hợp không chỉ một lực lượng vị diện đặc thù, khiến cho chiến lực có thể nghiền ép cùng giai. Cái này một là thiên phú bản thân xuất chúng, thứ hai là có bối cảnh, giống như Lăng Hàn, nếu không suy nghĩ muốn cùng giai vô địch, thì không có khả năng đi dung hợp lực lượng vị diện. Còn Trương Khải Luân, thiên phú của hắn thế nào không biết, nhưng nhìn Hổ Nữu không có dung hợp càng nhiều lực lượng vị diện liền biết, mạch này cũng không có phương pháp tu luyện như này. Cho nên, Trương Khải Luân chỉ là Tam Bộ phổ thông, trên thực tế, Thiên Tôn có chiến lực siêu việt cùng giai ít đến thương cảm, dù sao người có thể đi đến bước này, cái nào cũng là thiên tài đến không thể thiên tài nữa. Chiến lực của Trương Khải Luân toàn bộ triển khai, nhưng Lăng Hàn luôn có phương pháp xử lý, ngươi ra Thiên Tôn ký hiệu vậy ta cũng ra Thiên Tôn ký hiệu, ngươi ra Thiên Tôn Bảo thuật vậy ta cũng ra, Thiên Tôn Bảo Khí càng là tất cả mọi người đều có. Bọn hắn đại chiến, liên tục liều mạng ba ngày ba đêm, lại như cũ bất phân thắng bại. Cuối cùng, Trương Khải Luân quả quyết ngưng chiến, Thiên Tôn ký hiệu đã dùng hết, hắn muốn lần sau tái chiến. Hai người thực lực tương đương, Trương Khải Luân muốn đi, Lăng Hàn ngăn không được. - Lăng Hàn, ngươi thật giỏi a! Hổ Nữu nhảy tới, cưỡi lên trên lưng Lăng Hàn. - Nữu đánh không lại Đại thạch đầu này, vẫn là Lăng Hàn của Nữu lợi hại nhất. Lăng Hàn cười ha ha: - Kia là đương nhiên. Qua vài ngày, Trương Khải Luân lại tới. Không nói chiều, đánh. Hai người lại chiến bốn ngày, lần này Trương Khải Luân thông minh, không có ngay từ đầu liền sử dụng hết tất cả tuyệt chiêu, kéo dài chiến đấu đến bốn ngày, nhưng vẫn là lấy bất phân thắng bại kết thúc.