Ở võ giả Bắc Vực xem ra, Bắc Hoang Cửu Quốc là khu vực võ đạo lạc hậu nhất của Hằng Thiên Đại Lục. Ngay cả Sinh Hoa Cảnh chân chính cũng không có, chỉ dựa vào quốc thế chống đỡ, mới miễn cưỡng xem như có cường giả như vậy. Dưới Sinh Hoa Cảnh, đều là giun dế. Một thâm sơn cùng cốc như vậy, ở trong mắt bọn họ tự nhiên tất cả đều là nhà quê. Nhưng hiện tại sinh ra một đan đạo đại sư mười bảy tuổi không tính, hơn nữa người này còn có thể chém giết Bao Tín Nhiên! Tuy Bao Tín Nhiên ở trong thế hệ tuổi trẻ của Bắc Vực không tính là cao thủ chân chính, nhưng cũng không phải Thổ cẩu ở Bắc Hoang có khả năng chém giết. Hơn nữa, con chó này còn chỉ có mười bảy tuổi, ở trên đan đạo đạt đến Địa Cấp. Trên đời này có thiên tài như vậy sao? - Ha ha ha ha, hóa ra là Lăng đại sư, ngày mai sẽ tới quấy rầy, lĩnh giáo Lăng đại sư một chút! Có người lập tức nói. - Ta cũng mặt dày đến bái phỏng Lăng đại sư một hồi. - Ta cũng tới! Những người trẻ tuổi của Bắc Vực kia dồn dập nói, cũng mặc kệ Lăng Hàn có đáp ứng hay không. Nếu vật đấu giá cuối cùng đã danh hoa có chủ, mọi người tự nhiên đều ly khai. Ngược lại trên đời nhiều bảo vật lắm, này chỉ là một buổi đấu giá bình thường mà thôi, ai cũng sẽ không bởi vì không mua được đồ vật mà khó chịu. Lăng Hàn lấy Bích Lân Yêu Quả và Cửu Hoàn Thiên Anh Đao, trả nguyên tinh còn thừa, hắn còn nợ ba người Long Vĩnh Trường một ít nữa. Ngược lại hắn còn có lượng lớn nhân sâm và linh chi trăm năm, liền bán cho đám người Cố Phong Hoa đi, bọn họ sẽ không thiếu tiền nha. Nguyên bản hắn có chút bất mãn vì những người này tự biên tự diễn, nói ngày mai muốn đến bái phỏng. Nhưng nếu những người này thành kim chủ, vậy thái độ của hắn tự nhiên cũng thay đổi, mừng rỡ thu tiền của bọn họ thôi. Dựa theo Long Trường Vĩnh nói, chứng minh Đan sư của hắn chỉ mấy ngày nữa sẽ đưa tới, cách thời gian hắn xuất phát đã rất gần. Lăng Hàn ném Cửu Hoàn Thiên Anh Đao cho Tàn Dạ. Chờ trở lại khách sạn, hắn liền tiến vào trong Hắc Tháp nhổ nhân sâm, linh chi. Kỳ thực hắn còn có rất nhiều linh dược, nhưng đối với người không phải Đan sư mà nói, vẫn là nhân sâm và linh chi tốt nhất, ăn sống cũng đại bổ. Ngày thứ hai, đám người Cố Phong Hoa đều chạy tới. - Lăng đại sư, thực không nghĩ tới, ngươi lại trẻ tuổi như vậy! Ai tới cũng nói một câu tương tự, để Lăng Hàn nghe mà lỗ tai sinh kén. - Ha ha ha, Lăng Hàn, quả nhiên là tên biến thái, có mấy phần phong thái của ta năm đó! Thanh âm của Cố Phong Hoa vang lên, đi vào liền cho Lăng Hàn một cái ôm nhiệt tình, nhưng lập tức tiến đến bên tai của hắn nói. - Có điều, Trì tiên tử là của ta! Nếu ngươi dám cướp, cẩn thận ta vẩy dương phấn lên quần lót của ngươi, để ngươi nhảy tưng tưng mỗi ngày. Sau đó tên này buông tay ra, vẻ mặt vẫn rất nhiệt tình. Lăng Hàn khinh bỉ nói: - Trọng sắc khinh bạn. - Cái này gọi là người không vì mình, trời tru đất diệt! Vì hạnh phúc của ta, cũng chỉ có thể hi sinh ngươi một chút. Cố Phong Hoa không chút khách khí nói. - Lăng huynh! Trì Hoa Lan nhẹ nhàng đi đến, chắp tay với Lăng Hàn. - Ân cứu giúp trong Ma Thiên Bí Cảnh vẫn chưa báo đáp. Không nghĩ tới ngươi đã thành Đan sư Địa Cấp, Hoa Lan thật không biết có còn cơ hội báo đáp hay không. - Đương nhiên là có! Cố Phong Hoa chen lời nói. - Ta và hắn là bạn tốt, hắn chính là ta, ta lại là ta! Vì lẽ đó, ngươi lấy thân báo đáp, gả cho ta là được rồi, chẳng khác nào báo ân của Lăng Hàn. Trì Hoa Lan chỉ làm như không nghe thấy, nhìn Lăng Hàn nở nụ cười xinh đẹp nói: - Lăng huynh, có hứng thú đi Tử Tinh Tông làm khách không? Nàng chính là đệ tử của Tử Tinh Tông, nếu như có thể kéo Lăng Hàn vào tông môn, công lao này lớn đến không cách nào hình dung nha! Đan sư Địa Cấp mười bảy tuổi, dù cho ngày sau không có cơ hội thẳng tiến Thiên Cấp, nhưng xông lên Địa Cấp thượng phẩm hẳn là không có vấn đề. Mà nếu tông môn không tiếc đánh đổi giúp Lăng Hàn tăng lên tới Sinh Hoa Cảnh, lại thêm linh dược kéo dài tuổi thọ, vậy để Lăng Hàn sống bốn trăm năm là tuyệt đối không khó. Ròng rã bốn trăm năm a! Lại luyện chế Đan dược Địa Cấp, sẽ để Tử Tinh Tông sinh ra bao nhiêu cường giả Sinh Hoa Cảnh? Có thể nói, một tên Đan sư cấp cao hoàn toàn có thể thay đổi vận mệnh của một tông môn. - Ơ, Trì muội muội không phải được xưng băng thanh ngọc khiết sao? Sao bây giờ cũng dùng tới mỹ nhân kế? Trong tiếng cười khẽ, chỉ thấy một nữ tử vóc người yểu điệu, phong tình vạn chủng đi tới. Vóc người của nàng thướt tha, nóng bỏng đến kinh người. Hai vật đột xuất cùng đầy đặn kia khiến người ta chảy nước miếng ròng ròng. Vì sao có vóc người tốt đến trình độ như vậy? Môi đỏ như liệt diễm, mái tóc đen dài như thác nước, đây là một mỹ nhân tuyệt sắc. Hơn nữa tràn ngập phong tình, như hoa tươi nở rộ, hấp dẫn người đi ngắt lấy, dù cho bởi vậy bị đâm chảy máu cũng không để ý. - Lâm Hương Cần! Trì Hoa Lan nhẹ giọng nói. Mỹ nhân nóng bỏng này chính là Lâm Hương Cần. Nàng dịu dàng cúi chào Lăng Hàn, lộ ra một đoạn nhỏ gáy ngọc, nhẵn nhụi trắng tuyết, như tơ như ngọc, đẹp đến kinh người. Nàng rất am hiểu lợi dụng ưu thế của mình. Rõ ràng không có động tác rõ ràng gì, nhưng lại khiến người ta lãnh hội đến phong tình của nàng, trong lòng ngứa ngáy, không muốn nghĩ cũng không được. - Hoàng Cực Tông Lâm Hương Cần, bái kiến Lăng đại sư! Nàng không có lập tức đứng lên, tựa hồ đang chờ Lăng Hàn đi tới nâng. Mà cơ hội như vậy, tin tưởng nam nhân nào cũng sẽ không từ chối nha! Bốn phía, bọn người Cố Phong Hoa, Hứa Văn Thông đều lộ ra vẻ mặt như si như say. Chỉ luận dung mạo, nàng và Trì Hoa Lan khó phân cao thấp. Nhưng nói đến phong tình, nàng lại quăng Trì Hoa Lan mấy con phố. Đương nhiên, khẳng định có nam nhân yêu thích loại hình thanh thuần như Trì Hoa Lan hơn. Mặc dù tuổi tác của Lâm Hương Cần chỉ khoảng hai mươi tuổi, nhưng phong tình nóng bỏng đã như ngự tỷ. Trì Hoa Lan hừ một tiếng nói: - Hồ ly tinh. Lăng Hàn không có đưa tay đi nâng. Sắc đẹp mê hoặc ở kiếp trước hắn nhìn nhiều lắm. Lúc đó hắn ở đan đạo và võ đạo đồng thời đạt đến đỉnh cao, địa vị của mỹ nữ đồng ý nhào vào lòng hắn còn cao hơn nữa. Cũng không ít tiên tử cấp bậc Hóa Thần Cảnh. Lâm Hương Cần hơi kinh ngạc. Nhưng Lăng Hàn đã quay người đi ra, nàng cũng chỉ có thể tự mình đứng lên, xoa xoa mũi, lộ ra vẻ không vui. Lưu Vũ Đồng cùng Lý Tư Thiền nở nụ cười. Lăng Hàn của các nàng không phải người nông cạn. Muốn được sự chú ý của hắn, chỉ sắc đẹp mê hoặc là không được, mà phải dùng chân tâm thực lòng đổi lấy sự tin tưởng của hắn. - Lăng đại sư, đi Hoàng Cực Tông của ta dạo được không? Lâm Hương Cần không cam lòng chịu thua, lập tức đuổi theo, yểu điệu nói. - Được, chỉ phải đáp ứng ta một điều kiện. Lăng Hàn từ tốn nói. Nghe nói như thế, mọi người không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ. Đóng kịch nửa ngày, hóa ra cũng là sắc quỷ. Nhưng ai bảo sắc quỷ này là Đan sư Địa Cấp, hơn nữa tiền đồ vô hạn, thật có khả năng sở hữu vưu vật động lòng người như Lâm Hương Cần ấy chứ. Trong lòng Lâm Hương Cần cười gằn, đối với Lăng Hàn có ý chán ghét, nhưng nụ cười trên mặt vẫn như hoa, dịu dàng nói: - Không biết Lăng đại sư có điều kiện gì? - Giúp ta san bằng Đông Nguyệt Tông! ---------------