La Quý Phong rất khiếp sợ, ởi vì Lăng Hàn lại có thể thức tỉnh Linh khí cấp mười. Tuy chỉ một chút xíu, nhưng đã đủ kinh người. Có điều hắn càng nghĩ, ngay cả Lăng Hàn cũng có thể thức tỉnh Linh khí cấp mười, như vậy hắn thì sao? Nếu Ma Sinh Kiếm này rơi xuống trong tay hắn, nhất định có thể phát huy ra uy lực mạnh hơn. Linh khí cấp mười a! - Ha ha ha ha, món bảo khí này, lão phu thu! Hắn cười to nói, thò tay tóm tới Lăng Hàn. Hắc vân mở ra, bên trong trồi lên từng cái đầu lâu, như Địa ngục mở cửa, đi ra vô số tử linh. Lăng Hàn bừng tỉnh nói: - Hóa ra ngươi là người của Thiên Thi Tông. Chẳng trách ta luôn có cảm giác quen mắt! - Cái gì! La Quý Phong kinh hãi. - Làm sao ngươi có khả năng biết bản tông tồn tại? - Phí lời, ngươi dùng bí thuật của Thiên Thi Tông ở trước mặt ta, nếu như ta còn không nhận ra, vậy ta có mắt làm gì? Lăng Hàn xì nói. La Quý Phong cực kỳ phiền muộn. Thiên Thi Tông đã tiêu thanh biệt tích mấy vạn năm. Hơn nữa gần vạn năm trước võ đạo còn bị đả kích, xuất hiện truyền thừa đứt gãy, thời đại này nên không ai nhận ra bí pháp của Thiên Thi Tông mới đúng, vì sao tùy tiện một thiếu niên liếc mắt liền nhìn ra? - Tiểu tử, tựa hồ trên người ngươi ẩn giấu rất nhiều bí mật! Ánh mắt của hắn thả ra kỳ quang. Đan sư Địa Cấp kiêm Linh Hải tầng chín mười bảy tuổi, cái này đã không phải hai chữ kỳ tích có thể hình dung. Sau đó đối phương lại lấy ra Linh khí cấp mười, nhận ra bí thuật của Thiên Thi Tông, tuyệt đối cất giấu bí mật to lớn. Trái tim của hắn đập mạnh. Nếu như có thể bắt Lăng Hàn, nói không chắc đó sẽ là kỳ ngộ to lớn nhất trong cuộc đời của hắn. - Không nên mơ mộng đẹp như vậy, không thể đâu! Lăng Hàn lắc đầu. - Ngươi biết lão phu đang nghĩ gì sao? - Phí lời, nhìn ngươi sắp chảy ra nước miếng, có ý định quỷ quái gì chẳng lẽ còn không biết sao? Lăng Hàn cười nhạo nói. Đương nhiên La Quý Phong không thể thất thố đến trình độ chảy nước miếng. Hắn hừ một tiếng. Lúc này, bốn phía đã hoàn toàn bị hắc khí của hắn bao phủ, từng cái đầu lâu cuồn cuộn, điều này làm cho hắn tràn đầy tự tin. - Tiểu tử, chờ lão phu bắt ngươi, kỳ ngộ của ngươi sẽ bị lão phu đoạt, ngươi cũng sẽ bị lão phu dằn vặt. Lão phu có thể cam đoan với ngươi, ngươi tuyệt đối muốn sống không được, muốn chết không xong! Lăng Hàn xì nói: - Lấy trình độ nằm dưới khố của thái giám chết bầm như ngươi? Chẳng trách phải nuôi luyến đồng! Tu luyện tà pháp của Thiên Thi Tông, thân như thi thể, căn nguyên của nam nhân nát tan, chỉ có thể bán cái mông. - Ngươi, ngươi, ngươi… Tim của La Quý Phong như bị người đánh một quyền, da mặt trở nên vặn vẹo. Đột nhiên hắn nổi giận gầm lên một tiếng như quỷ kêu. Nhất thời, vô số đầu lâu xông ra, nhào tới Lăng Hàn. Đây là chỗ đau lớn nhất của hắn, hiện tại bị Lăng Hàn vạch trần, nhất thời để hắn vô cùng phẫn nộ. - Xú lão cẩu, bản thiếu vẫn chưa tính món nợ này với ngươi đâu, suýt chút nữa làm mù mắt của ta! Lăng Hàn hét dài một tiếng, đánh ra Huyền Diệu Tam Thiên. Oanh, bảy trăm ánh kiếm chuyển động. Dưới sự điều khiển của Ma Sinh Kiếm, mỗi một ánh kiếm đều hóa thành chiến sĩ giáp đen, công về phía La Quý Phong. - Mịa nó! Lăng Hàn choáng váng. Mỗi một chiến sĩ đều là Thần Thai tầng chín, bảy trăm chiến sĩ đồng loạt ra tay, khái niệm này nghĩa là gì? Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, Huyền Diệu Tam Thiên tổ hợp với Ma Sinh Kiếm, lại có thể phát huy ra uy lực khủng bố như thế! Đương nhiên, đây là vì Hắc Tháp quán lực, sức mạnh của hắn tiêu thăng đến Linh Hải tầng chín. Hắn còn có ý thu hồi một trăm ánh kiếm, để La Quý Phong sống, miễn cho đánh chết hắn không thể ép hỏi tin tức, ai có thể nghĩ tới uy lực lại nghịch thiên như vậy? Oanh, bảy trăm chiến sĩ lao lên, không chỉ đánh tan thi khí đầy trời, hết thảy đầu lâu đổ nát, La Quý Phong chết không toàn thây, ngay cả cặn cũng không còn. Chỉ là một chiến sĩ Thần Thai tầng chín, La Quý Phong đã không hẳn đối kháng nổi, huống chi bị bảy trăm nhân vật như vậy đồng thời công kích? - Ai! Lăng Hàn thở dài. Lần này xong rồi, trực tiếp giết người, manh mối đứt đoạn mất! Hắn lại nghĩ: - Đi tìm thư đồng kia! Hắn bước nhanh đi tới tiểu viện của La Quý Phong, một chiêu liền đánh ngất tên thư đồng kia, thu vào trong Hắc Tháp. Sau đó hắn cũng lắc mình tiến vào Hắc Tháp, bắt đầu ép hỏi. - Ta bị ép, ta bị ép a! Thư đồng này sợ đến gần chết. Càng khó hiểu và sợ hãi đối với không gian trong Hắc Tháp. Lăng Hàn hỏi thế nào, đối phương đều nói không biết. Hắn là La Quý Phong đi tới nơi này mới thu dưỡng. Mới đầu còn tưởng rằng gặp phải đại ân nhân, kết quả... Hắn cũng rất buồn nôn, bởi vậy mỗi lần đều dùng phương thức bạo lực ngược đãi La Quý Phong, nhưng chỉ để lão chó già kia thoải mái hơn mà thôi. Lăng Hàn không thể làm gì khác hơn là đánh ngất thư đồng, sau đó ném ra Hắc Tháp. Manh mối này vẫn không có đoạn, bởi vì Thành Phi Quân còn sống. Hắn sai thư đồng đi mời Thành Phi Quân tới tiểu viện của La Quý Phong. Vì để tránh đối phương giở trò, hắn bắt thư đồng nuốt một viên đan dược lung tung, lừa gạt nói là độc dược, trong vòng ba ngày không có giải dược sẽ độc phát thân vong. Thư đồng không chút hoài nghi, bởi vì La Quý Phong vẫn chưa trở về, để hắn cảm giác rất có khả năng là bị Lăng Hàn giết chết. Vừa nghĩ tới ngay cả nhân vật đáng sợ như La Quý Phong cũng bị Lăng Hàn giết, hắn còn dám phản kháng sao? Không lâu lắm, ngoài cửa lớn vang lên thanh âm, hai tiếng bước chân đi vào. - Tại sao là ngươi? Thời điểm Thành Phi Quân nhìn thấy Lăng Hàn, không khỏi lộ ra vẻ giật mình. Ở đây gặp ai cũng được, nhưng không thể nào gặp Lăng Hàn a. Lăng Hàn hừ một tiếng nói: - Ta chính là Chấp Pháp Trưởng lão, thấy bản tọa còn không quỳ xuống? Thành Phi Quân bị hắn doạ đến cả kinh, do dự một chút mới lộ hung quang nói: - Ngươi lừa ta! La đại nhân đâu? La đại nhân! Hắn kinh hô. - Thực là phiền phức! Lăng Hàn ra tay, một chưởng liền đập ngất hắn, sau đó ánh mắt nhìn về phía tên thư đồng kia. - Để ta tự làm. Thư đồng vội vàng nói, liền chạy về phía vách tường, va đến hôn mê bất tỉnh. Thật tự giác a. Lăng Hàn bật cười, đồng thời thu hai người vào Hắc Tháp. Hắn trở lại khách sạn, lần thứ hai tiến vào Hắc Tháp, bắt đầu ép hỏi Thành Phi Quân. - Lăng Hàn, ngươi thật to gan! Coi như ngươi là Đan sư Địa Cấp, nhưng tự ý bắt Đan sư khác, cái này là trọng tội! Thành Phi Quân tỉnh lại liền kêu gào. - Lúc nào dư nghiệt của Thiên Thi Tông cũng lớn lối như thế nhỉ? Lăng Hàn lắc đầu. - Ngươi nói nhăng gì đó, ai là dư nghiệt của Thiên Thi Tông? Thành Phi Quân biến sắc, lập tức phủ nhận. - Đừng nói bậy, mau thả ta rời đi! - Tiến vào không gian của ta, còn muốn rời đi? Lăng Hàn cười nhạt. Thân hình hắn bỗng dưng bay lên, tiện tay chiêu một cái, một ngọn núi lớn từ mặt đất vụt lên, diễn biến thiên địa biến hóa. Phốc! Thành Phi Quân phun ra ngoài, hai mắt đăm đăm, thật giống như đã biến thành si ngốc. - Đây là ảo ảnh, đây là ảo ảnh! Hắn lẩm bẩm nói, cả người run rẩy. Đùng! Lăng Hàn tát một cái, Thành Phi Quân đau đến kêu oa oa, cái này tuyệt đối không phải ảo giác! ---------------