Hai mắt hắn sáng lên, dù hắn là thiên tài tuyệt diễm, nhưng bởi vì sau lưng không có Thiên Tôn, nên không thể có được một kiện Tiên Khí. Hắn đỏ mắt, về phần hai người này khoa trương Nữ Hoàng đẹp đến trên trời dưới đất ít có lại một chút cũng không tin, trước lúc tiến vào Tiên Vương mộ địa, hắn cũng được vô số mỹ nữ vờn quanh, cái tuyệt sắc gì chưa từng gặp qua? Cũng chỉ có hai lúa trong Tiên Vương mộ địa, thấy nữ nhân quá ít, nên hơi có tư sắc liền khoa trương thành tuyệt lệ. - Hai người mà các ngươi nói, liền ở giữa quang đoàn kia sao? Hắn chỉ vào trên cầu hỏi, sau khi đạt được trả lời khẳng định, hắn lại lắc đầu. Lấy thực lực của hắn cũng khó có khả năng ở dưới công kích như vậy kiên trì thời gian quá dài, huống chi là mấy ngàn năm. Ha ha, hai người này nhất định là nghe nhầm đồn bậy, Tiên Vương tầng bốn làm sao có thể làm được? - Ta lại muốn nhìn! Hắn đi nhanh về phía cây cầu. - Không thể! Có người vội vàng nói. - Nếu không đánh cờ thắng, tùy tiện xông cầu, chỉ có bị ném vào trong sông chờ chết. - Hừ, Miêu Anh Vệ ta có gì phải sợ? Miêu Anh Vệ đi nhanh về phía trước, hắn mới không tin những người này nói hưu nói vượn. Hắn rất nhanh liền đi tới cạnh cầu, có chút chần chờ, vẫn một cước đi ra ngoài. Hưu, điện quang lóe lên, chỉ thấy lão giả kia đã quỷ dị xuất hiện ở trên cầu, nắm tới Miêu Anh Vệ. - Ta há sợ ngươi? Miêu Anh Vệ cười lạnh, vung chưởng đón chào. Bành! Cự thủ của lão nhân rơi xuống, Miêu Anh Vệ phản kháng căn bản không chịu nổi một kích, bị hắn không hề lo lắng cầm xuống. - Tiên Vương tầng chín! Hắn cắn răng nói, cảnh giới áp chế quá lợi hại, liều mạng với cường giả như vậy hắn tự nhiên chỉ có bị trấn áp. Lão nhân lại căn bản không mở miệng, tiện tay hất lên, ba, Miêu Anh Vệ liền bị ném vào trong sông. - A! Trên người Miêu Anh Vệ bộc phát ra một đạo hào quang, từ trong sông giết ra, hắn lập giữa không trung, trong hai mắt tất cả đều là oán hận. - Rõ ràng không chết! - Không thể tưởng tượng nổi! - Không hổ là thiên tài, quá mạnh mẽ! Tất cả mọi người kinh hô, đây là bọn hắn chứng kiến người thứ nhất bị ném vào sông lại không chết. Nhưng Miêu Anh Vệ lại không vui chút nào, thời điểm hắn bị ném vào sông là bị phong cấm tu vi, vốn chỉ có phần chờ chết, nhưng trên người hắn có một kiện bí bảo, chính là từ một di tích cổ đoạt được, chỉ ở lúc hắn gặp phải nguy cơ sinh tử mới có khả năng kích phát, hơn nữa chỉ có thể sử dụng một lần. Hiện tại cái bí bảo này phát huy tác dụng, đại biểu cho hắn đã chết một lần. Cái gì cũng không có được, lại lãng phí một vật bảo vệ tánh mạng, để cho hắn làm sao có thể cao hứng được? Hắn ở bờ sông khoanh chân ngồi xuống, hiện tại hắn càng nghĩ càng tức, bất quá hắn thực là không cam lòng. Một trăm năm, hai trăm năm, rốt cục, điện mang càng ngày càng yếu, hiện ra Lăng Hàn cùng Nữ Hoàng. Miêu Anh Vệ như có cảm ứng, lập tức mở hai mắt ra, ánh mắt quét qua, lập tức lộ vẻ kinh ngạc. Ở giữa điện mang rõ ràng thực có hai người, hơn nữa gần kề chỉ là tầng bốn cùng tầng năm, cái này thật bất khả tư nghị. Bọn hắn làm sao sống sót? Lúc trước hai người ở giữa điện mang bao lâu Miêu Anh Vệ không biết, cũng sẽ không tin tưởng người khác nói như thế nào, chỉ tính hắn ở chỗ này an vị đã hai trăm năm. Hai trăm năm a, hắn biết rõ mình tuyệt đối ngao không lâu như vậy. Bất quá, khi hắn thấy rõ Nữ Hoàng, hai mắt không khỏi bùng lên quang mang. Thật đẹp, tại sao có thể có nữ tử đẹp như vậy? Hắn bỗng nhiên cười to, trong lúc đó cảm thấy mất đi một bí bảo bảo vệ tánh mạng cũng không có gì. - Ta có thể trùng kích tầng năm rồi. Nữ Hoàng nói, hơn hai nghìn năm, nàng một mực hấp thu Lôi Đình Chi Lực, tăng lên tu vi, mà nàng vốn là tầng bốn đỉnh phong, tự nhiên có tư cách trùng kích tầng năm. Lăng Hàn gật đầu, hắn cũng đạt tới tầng năm hậu kỳ, nếu như lại có thể tới hai lần như vậy, hắn hẳn có thể đạt tới tầng năm đỉnh phong, trùng kích tầng sáu rồi. Nữ Hoàng buông ra tu vi, lập tức trên bầu trời có Lôi Vân cuồn cuộn, nàng chuẩn bị độ kiếp. Miêu Anh Vệ nguyên bản định tiến lên, nhưng chứng kiến Nữ Hoàng lại muốn độ kiếp, liền chỉ có bất đắc dĩ dừng lại. Nữ Hoàng tạm thời không thể quấy nhiễu, nhưng một người khác lại có thể. Hắn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, mở miệng nói: - Tiểu tử, tới! Đối phương còn đứng ở trên cầu, hắn không dám lên, bảo vật bảo vệ tánh mạng đã dùng xong, lại bị phong bế tu vi ném vào trong sông, hắn chỉ có chờ chết. Lăng Hàn kinh ngạc, nhìn về phía Miêu Anh Vệ, tại sao hắn lại kéo đến cừu hận? - Bảo ngươi tới, có nghe hay không! Miêu Anh Vệ quát mắng. Lăng Hàn lắc đầu: - Ngu ngốc. Hắn nói thầm. - Muốn chết! Miêu Anh Vệ hừ một tiếng, xoát, tay phải chấn động, đã nhiều hơn một thanh trường kiếm, sau đó một kiếm trảm về phía Lăng Hàn, chỉ thấy kiếm khí hóa thành một lão hổ màu trắng, gầm thét trùng kích Lăng Hàn. Lăng Hàn nhướng mày, người này trước quát tháo mình, lại vô duyên vô cớ ra tay, coi tính tình của hắn rất tốt sao? Hắn dưới chân khẽ động, đã từ trên cầu nhảy xuống, một quyền oanh ra, bành, kiếm khí ngưng tụ thành Mãnh Hổ lập tức bị đánh bạo. Con ngươi của Miêu Anh Vệ xiết chặt, Tiên Vương tầng năm có thể một quyền đánh tan kiếm khí của mình, tiểu tử này thật đúng là có chút thực lực. Nhưng hắn cũng không để ý, đây chẳng qua là tùy ý một kích mà thôi, căn bản không phải chiến lực chân thật của hắn. - Cho ngươi một cơ hội, lập tức cút, vĩnh viễn không được nhìn thấy vị tiên tử này, nếu không ta tất trảm đầu ngươi! Thời điểm hắn nói “vị tiên tử này”, thì nhìn thoáng qua Nữ Hoàng. Lúc này, Nữ Hoàng đã bắt đầu kịch chiến thiên kiếp, dù ở dưới tình huống như vậy, nàng y nguyên phong thái tuyệt mỹ, để cho người tim đập thình thịch. Lăng Hàn ah một cái, hóa ra vẫn là Nữ Hoàng tuyệt mỹ kéo tới cừu hận cho hắn, điểm ấy sau khi hắn và Nữ Hoàng kết duyên liền không thể tránh né rồi. Hắn lắc đầu, cười nói: - Ngươi lại là nhị thế tổ của nhà nào đó, muốn chuyển trưởng bối ra dọa ta? Miêu Anh Vệ lộ ra vẻ khinh thường: - Bản thân ta liền có thể vô địch, không cần dựa vào trưởng bối gì! Lời nói này, hắn nói đến ngạo khí trùng thiên. - A? Lăng Hàn hơi có chút kinh ngạc, hắn còn thật không có ở chỗ này gặp được người tự tin như Miêu Anh Vệ, không giống những Nhị thế tổ khác, tuy hung hăng càn quấy, nhưng bên trong có một loại tự ti, vì bọn họ kỳ thật chỉ là kẻ tù tội. Chẳng lẽ nói?