Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, ở đây hắn sẽ khắc chế tính tình của mình, nhưng chắc chắn sẽ không ném xuống điểm mấu chốt. Muốn hắn vì bảo mệnh liền lên giường với nữ nhân khác, hơn nữa còn đóng vai nhân vật bị đùa bỡn? Chuyện không thể nào. Hắn lắc đầu một cái: - Dương tiểu thư vẫn là tìm người khác đi, tại hạ không có hứng thú này. Hắn xoay người rời đi. - Đứng lại! Dương Tiếu Linh đột nhiên đứng lên, rầm, tiếng nước nổi lên bốn phía, nàng kích chỉ Lăng Hàn. - Nếu ngươi dám đi ra cánh cửa này, bổn tiểu thư bảo đảm để ngươi chết không có chỗ chôn! Lăng Hàn chỉ làm như không nghe thấy, dưới chân nước chảy mây trôi. - Người đâu... - Báo! Dương Tiếu Linh vừa định nói chuyện, đã thấy một tên Tiên Vương đột nhiên đẩy cửa vào, quỳ xuống ở mặt đất, đánh gãy nàng. - Chuyện gì! Nàng không nhịn được hỏi. - Dương đại nhân triệu kiến! Tên Tiên Vương này nói. Sắc mặt của Dương Tiếu Linh không khỏi trắng bệch, trong con ngươi lướt qua một tia hoảng sợ, nàng chí ít dừng lại một tức, mới nói: - Ta biết rồi. Tên Tiên Vương kia đợi một hồi, lại nói: - Đại nhân nói, để tiểu thư quên đi tất cả, lập tức tới chỗ hắn. Dương Tiếu Linh hít một hơi, trầm giọng nói: - Ta nói, ta biết rồi! Lúc này tên Tiên Vương kia mới không có tiếp tục nói hết, nhưng vẫn quỳ trên mặt đất, hiển nhiên, Dương Tiếu Linh không lên đường, hắn sẽ liên tục quỳ gối ở nơi này. - Thay y phục! Dương Tiếu Linh duỗi hai tay, hai tên thị nữ vội vã mang quần áo tới thay nàng mặc vào. - Đi! Nàng hừ nói, còn mạnh mẽ liếc nhìn tên Tiên Vương kia, còn kém đạp lên một cước. Lăng Hàn mơ hồ nghe được một chút, nhưng tự nhiên không để ở trong lòng, hắn trở lại biệt viện của Đường Viễn, bởi vì hắn muốn lấy một viên Thăng Long Đan, nghiên cứu nó rốt cuộc là dùng dược liệu gì. - Ồ, tại sao ngươi trở lại nhanh như vậy? Đường Viễn nhìn thấy Lăng Hàn, nhất thời tràn ngập kinh ngạc. Phải biết nam nhân bị con nhện độc kia đùa bỡn qua, không nằm trên giường một năm nửa năm căn bản không thể có lực đứng lên, hắn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, chờ sau khi tiếp Lăng Hàn trở lại, lại để hắn tu dưỡng mười năm tám năm, lại đi khiêu chiến Huyết Chiến Vương của Lục Ly. Nhưng Lăng Hàn lại trở về, đây thực sự là để hắn giật mình. Lăng Hàn chỉ cười cười nói: - Thăng Long Đan đâu? Đường Viễn nhất thời nhướng mày, lời này của Lăng Hàn để hắn hết sức bất mãn, ngươi coi mình là ai, có thể dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với hắn? - Lý Long, ngươi coi mình thành Huyết Chiến Vương, có thể không để Đường thiếu vào mắt? La Ương lập tức nhảy ra ngoài, chỉ vào Lăng Hàn nói. - Phi, ở trước mặt Đường thiếu, ngươi chả là cái cóc khô gì! - Còn không mau mau quỳ xuống, cầu Đường thiếu mở ra một con đường! Lăng Hàn nhìn về phía La Ương nói: - Xem ra ngươi thực sự là lành sẹo liền quên đau, muốn chết phải không? - Lý Long, ngươi quá kiêu ngạo! La Ương uy nghiêm đáng sợ nói, hắn không ngại thêm dầu vào lửa, để Lăng Hàn triệt để trở mặt với Đường Viễn. - Ngươi lặp lại lần nữa thử xem. Lăng Hàn cười nói. - Người vô tri đần độn... Oành! Lăng Hàn ra tay, một quyền đánh nổ đầu của La Ương, thân thể không đầu kia còn chỉ vào hắn, dáng dấp có chút buồn cười, lại tràn ngập quỷ dị. Lại nhiều lần khiêu khích hắn, thấy hắn dễ bắt nạt sao? Phốc, máu tươi bắn bay lên người Đường Viễn, để hắn run rẩy rùng mình. Hắn có loại cảm giác giống như nằm mơ, Lăng Hàn lại dám ở trước mặt mình giết người, hơn nữa còn là tiểu đệ của hắn, càng là con trai của một tên Tiên Vương tầng bảy! Tê, lẽ nào thế giới này điên rồi sao? Trước tiên có một A Viên, sau đó là Lăng Hàn, đều không để những nhị thế tổ như hắn là chuyện to tát? Đường Viễn nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong ánh mắt tất cả đều là lửa giận. Hắn không có cách nào rõ, một thủ hạ rõ ràng dám không nghe mệnh lệnh của mình, không chút do dự trở mặt với hắn. Ăn mật của Tiên Vương tầng chín sao? Hắn điềm nhiên nói: - Lý Long, ngươi biết mình đang làm cái gì không? Bành! Trên mặt hắn lập tức trúng một quyền, người ra tay đương nhiên là Lăng Hàn rồi. Đường Viễn nổi giận, nhưng còn không nói ra ngoan thoại, cổ đã bị bóp chặt, thậm chí để cho xương cốt của hắn rung động, ý chí võ đạo đáng sợ chấn động, để cho hắn trở nên vô cùng suy yếu, chỉ thấy khí cũng thở không lên, ngực buồn bực, thực có khả năng bị kìm nén mà chết. Hắn sinh ra hàn ý vô tận, Lăng Hàn thực sẽ giết mình, thật sự. Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: - Ngươi không nên lầm, ta cho tới bây giờ không phải thủ hạ của ngươi! Ngươi nghe cho rõ, ta có thể tiếp tục đi sân thi đấu, tiền thi đấu cũng có thể không cần, nhưng ngươi đừng tới quấy rầy ta, nếu không, La Ương sẽ là kết cục của ngươi! Nói xong, hắn thu tay về. Đường Viễn vừa giận vừa sợ, Lăng Hàn rõ ràng còn dám uy hiếp mình? Hắn làm sao dám! Hắn sao có thể! Phải biết rằng, sau lưng của mình là đứng một vị Tiên Vương tầng chín, mặc ngươi Lăng Hàn lại ngưu bức hò hét, lại há có thể đối địch Tiên Vương tầng chín? Chỉ cần lão tử của hắn ra tay, tùy tiện là có thể giết Lăng Hàn thành cặn bã. Khỏi cần phải nói, chỉ là lão tử của La Ương ra tay, một vị Tiên Vương tầng bảy có thể đánh Lăng Hàn tè ra quần rồi. Cái cửa này hắn tuyệt đối qua không được, nhưng rõ ràng còn làm càn ở trước mặt mình, mở điều kiện, dựa vào, người này não còn bình thường sao? Nghĩ tới đây, hắn không khỏi lại nghĩ tới A Viên, người này giết đi một thủ hạ của hắn, cái kia đồng dạng là hậu đại của một Tiên Vương tầng bảy, thậm chí còn đả thương Dương Tiếu Linh, sao cái rắm cũng không có? Dù hai vị đại nhân vật kia sẽ không đi động Lục Ly, nhưng chẳng lẽ mặt mũi của hắn còn có khả năng lớn đến để cho hai vị Tiên Vương cũng không dám động thủ hạ của hắn? Quỷ Vương đô gần đây làm sao vậy? Đường Viễn rất muốn kiên cường một chút, cũng rất muốn bộc phát, nhưng lập tức nghĩ đến lúc trước bị Lăng Hàn nắm cổ, toàn thân lập tức băng hàn, để cho hắn không tự chủ được run rẩy. Đó là một ngoan nhân, giống như A Viên, ánh mắt nhìn về phía hắn căn bản không mang theo một tia cảm tình, phảng phất như hắn chỉ là một thi thể lạnh như băng. Nếu như hiện tại trở mặt, ở đây có ai có thể ngăn cản Lăng Hàn? Nếu Lăng Hàn dám giết La Ương, dù sao đã xông ra họa ngập trời, giết hắn lại tính toán cái gì chứ?