Tắc Ngang nơi nào dám nói lần thứ hai, hắn so với người khác càng kinh hãi hơn, thứ nhất hắn là người trong cuộc, đối mặt nguy cơ sống còn là chính hắn, thứ hai cũng chỉ có hắn tự mình biết chiến giáp kỳ thực là được thăng cấp, vượt xa tầng ba. Cái quái vật này, làm sao lại để hắn đụng tới chứ. - Ha ha, ta nói chơi, đại ca ngươi không nên tưởng thật. Tắc Ngang miễn cưỡng nở nụ cười. Lăng Hàn cười ha ha, vỗ vai Tắc Ngang: - Vậy ta cũng tùy tiện vui đùa một chút. Đùng, hắn vung một chưởng, Tắc Ngang liền oành một cái, trực tiếp chia năm xẻ bảy. Chân, tay, đầu, toàn bộ ở riêng, thật giống như ngũ mã phân thây. Có điều, Tiên Vương làm sao dễ dàng chết như thế, thậm chí chỉ cần Lăng Hàn không tiếp tục ra tay, thân thể của Tắc Ngang có thể đến gần nối lại, không lưu lại chút thương tích. - Đại ca, ngươi vui vẻ là được rồi. Tắc Ngang còn phải bỏ ra nụ cười. Hắn không có xin tha, bởi vì ở đấu tràng đầu hàng là vô dụng, muốn sống cũng chỉ có tự mình chạy vào thông đạo. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: - Thật a! Hắn lại đập một chưởng, oành, thân thể của Tắc Ngang liền hoàn toàn hóa thành sương máu. - Ôi, dùng sức hơi lớn. Lăng Hàn lẩm bẩm, đương nhiên sẽ không để ở trong lòng, đối phương vừa ra tay đã muốn giết hắn, đối với người như thế không cần hạ thủ lưu tình. - Lý Long thắng! Người dẫn chương trình lớn tiếng tuyên bố. - Lý Long! Lý Long! Lý Long! Toàn trường đều lớn tiếng kêu giả danh của Lăng Hàn, kích động đến tột đỉnh. Tuy Lăng Hàn biết những người này kỳ thực rất bệnh trạng, cũng rất biến thái, nhưng hơn vạn Tiên Vương đang hoan hô hắn, vô tận cuồng nhiệt, cái này vẫn để cho tâm tình của hắn bắt đầu dập dờn, chịu đến cảm hoá. Chẳng trách người nơi này điên cuồng như thế, ở đây chiến đấu quá lâu, e là người lại bình thường cũng phát điên? Lăng Hàn lập tức kiên định niềm tin, hắn tới nơi này, mục đích chiến đấu là vì mạnh mẽ, mà không phải vì giết chóc, thỏa mãn một loại hư vinh nào đó, hay thỏa mãn những người khác kỳ vọng. Hắn rời đấu tràng, Đường Viễn tự mình nghênh tiếp, mà không phải như thường ngày, để hắn tự mình đến biệt viện chúc mừng. Trận thứ sáu thắng lợi, ý nghĩa phi phàm. Lăng Hàn đương nhiên nhìn ta, hắn sẽ không dính chiêu này, Đường Viễn này trở mặt vô tình, hiện tại chỉ là bởi vì Lăng Hàn có giá trị lợi dụng, hắn mới sẽ lung lạc một hồi, nhưng chỉ cần phát sinh xung đột với lợi ích của hắn, hắn nhất định sẽ không chút do dự bỏ qua Lăng Hàn. Đường Viễn có chút không thể chờ đợi được nữa, hắn ở trên người Lục Ly ăn quá nhiều thiệt thòi, nhất định phải thoải mái tràn trề đòi lại, mà Lăng Hàn chính là hi vọng của hắn. Ở dưới điều kiện tiên quyết như vậy, hắn không ngại cho Lăng Hàn đãi ngộ cao nhất. Điều này làm cho những tiểu đệ của hắn đố kị, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn cực kỳ không vui, nhưng hiện tại Lăng Hàn “thánh quyến chính thịnh”, bọn họ cũng không dám như thế nào với Lăng Hàn, thậm chí có mấy người còn phải xưng Lăng Hàn một tiếng “Long ca”. Ở dưới Đường Viễn hối thúc, mau mau sắp xếp trận thứ bảy, nhưng đấu tràng là địa bàn của Thanh Quỷ Tiên Vương, hắn có thể làm một ít áp lực, nhưng muốn can thiệp là người si nói mộng. Qua nửa tháng, đối thủ mới xác định ra. Lần này đúng là sớm thông báo cho Đường Viễn, đối phương gọi là Lý Hà. - Lý Hà! Nghe được danh tự này, Đường Viễn lại trở nên thận trọng, trong tay hắn có thật nhiều tư liệu, chỉ cần lục lọi liền có thể tìm ra chuyện lớn chuyện nhỏ của Lý Hà. Người này từng ở trong đấu tràng thu được chín thắng liên tiếp, hơn nữa bản thân càng là Tiên Vương tầng bốn, mạnh hơn những người trước rất nhiều. - Không sợ, Lý Long là sức chiến đấu cấp bậc Huyết Chiến Vương, cho dù chênh lệch một cảnh giới, hắn cũng nhất định có thể thắng! Đường Viễn tăng cường tự tin cho mình. Ngày thứ hai, trận thứ bảy bắt đầu. Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu thân phận của song phương, khán giả lần thứ hai ủng hộ Lý Hà. Dù sao Lăng Hàn chỉ là tân tú bộc lộ tài năng, nhưng Lý Hà là “lão nhân” nơi này, trải qua mấy trăm trận chiến đấu mà không chết, bản thân cái này là một loại thể hiện của thực lực. Lý Hà là nam tử trung niên vóc người thon gầy, trên người quấn quanh bốn đạo dị sắc, hai tay khô gầy, hơn nữa đen thui, thật giống như gỗ đốt cháy khét, nhưng thời điểm dật động lại phản xạ ra sắc bén như kim loại. Lăng Hàn nhìn thật cẩn thận, trên bàn tay, cổ tay của đối phương che kín phù văn, rất mịt mờ, nhưng không giấu giếm được con mắt của hắn. - Nếu không muốn chết, từ nơi này leo qua, sau đó cút! Lý Hà mở miệng, hắn mở hai chân, còn dùng ngón tay chỉ giữa hai chân, ý nghĩ hết sức nổi bật. Đấu tràng là tuyệt không có thể đánh giả, tới liền không chiến mà hàng, tuyệt đối không được phép, dù chạy ra khu vực chiến đấu này, cũng sẽ bị phương diện đấu tràng bắt, lăng trì xử tử. Lý Hà chỉ là nhục nhã Lăng Hàn mà thôi. Nghe nói như thế, người trên khán đài hưng phấn, rít gào liên tục. Lăng Hàn nhìn bốn phía một chút, những người này thật là Tiên Vương sao, sao giống như phố phường tục nhân vậy? Hoàn cảnh ảnh hưởng thật sự lớn như vậy sao? - Tiểu tử, bản tọa đang nói với ngươi, ngươi lại dám coi như không nghe thấy? Lý Hà lạnh lùng nói. - Ngươi biết người trước làm bản tọa tức giận là chết như thế nào không? Lăng Hàn khẽ mỉm cười: - Chết như thế nào? - Rất thảm! Lý Hà lộ ra một nụ cười, tràn ngập tàn nhẫn. Tay phải hắn run lên, chỉ thấy một con hắc xà từ tay áo của hắn chui ra, sau đó là một con rết, một con bò cạp... Lít nha lít nhít, tất cả đều là độc vật. - Chút nữa, ngươi sẽ bị những bảo bối này của bản tọa ăn đi. Lý Hà nói. - Máu thịt Tiên Vương là vật đại bổ, sẽ làm những bảo bối này lớn càng nhanh hơn. Biến thái! Lăng Hàn gật gù, hắn biết ở đây sẽ không có người bình thường. Vậy làm thịt là được, loại người đùa bỡn độc vật này thực sự là không có gì phải giao lưu. Trong nháy mắt, một đạo kiếm khí quét ra, phốc, hắc xà nhất thời bị Kiếm Khí cắt đầu. Nếu như chỉ rơi đầu, hắc xà vẫn sẽ không chết, nhưng trong tia kiếm khí này của Lăng Hàn còn ẩn chứa ý chí võ đạo của hắn, đây đối với hắc xà chính là tai ương ngập đầu, lập tức đánh nổ thức hải của nó. Thức hải phá, thân thể nát, đây nhất định là chết trăm phần trăm. - Tiểu Thanh! Tiểu Thanh! Lý Hà như chết mất con ruột, lập tức khóc tang kêu to, ngay cả nước mắt cũng sắp muốn lăn ra. Hắn kêu to một trận, ngẩng đầu lên, trong đôi mắt tất cả đều là hung quang.