Hà Phong uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía Hà Nhuận Hải, trong ánh mắt lóe ra sát khí, tại sao hắn cố ý ẩn giấu sự thực? Không phải là muốn thử thách đời sau, nói rõ người này có bệnh đa nghi mãnh liệt. Người như vậy, tất nhiên là trừng mắt tất báo. - Con cháu xấu xa, giữ lại làm gì? Hà Phong hừ một tiếng, quả đoán ra tay, đập về phía Hà Nhuận Hải. Hà Nhuận Hải căn bản không dám đón, vội vã quay đầu liền chạy. Nhưng Thiên Tôn ra tay, Tiên Vương nào có thể may mắn thoát khỏi? Đùng, Hà Nhuận Hải bị một tát đập chết, như một con ruồi nhỏ bé không đáng kể, không đỡ nổi một đòn. Nhất thời, trời giáng mưa máu, ý đau thương mãnh liệt. Xoảng! Một tia chớp đánh xuống, đánh về phía Hà Phong. Cấp độ của Viêm Sương Vị Diện cực cao, dù Thất Bộ Thiên Tôn đi lại ở thế gian cũng sẽ không gặp phải thiên địa nhằm vào, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi. Vừa nãy Hà Phong ra tay, hơn nữa giết còn là Tiên Vương. Tiên Vương, đại diện cho quy tắc, từ một ý nghĩa nào đó mà nói chính là sứ giả thiên địa, cái này tự nhiên gây nên thiên địa tức giận, ra tay với hắn. Hà Phong tùy ý đưa tay chộp một cái, đùng, chớp giật liền bị đánh nát tan, chỉ cần sức chiến đấu bị ràng buộc ở mức độ quy tắc, vậy liền không thể tạo thành uy hiếp với Thiên Tôn. Hà Nhuận Hải nhảy đáp nửa ngày, liền chết như thế. Nhưng mọi người không hề nhẹ nhõm, Hà Phong ngay cả con cháu đời sau cũng không chút lưu tình giết chết, hơn nữa còn nói bí mật lớn của hắn cho mọi người, chẳng lẽ còn sẽ thả bọn họ trở về sao? - Không cần sốt sắng, nếu bản tôn muốn giết các ngươi, đã sớm động thủ. Hà Phong nở nụ cười, hắn đảo qua mọi người. - Nguyên bản bản tôn là có ý lấy tinh huyết của các ngươi đến nuôi nấng Hóa Nguyên Quy Nhất Quả, tác thành con cháu đời sau của bản tôn, ai bảo tử tôn chẳng ra gì a? Hắn có chút nản lòng thoái chí, nhưng lập tức lại tiêu sái nở nụ cười: - Bản tôn cũng không phải người không lấy đại cục làm trọng, tuy Hóa Nguyên Quy Nhất Quả này không có đạt đến trình độ cao nhất, nhưng chung quy vượt qua hết thảy Tiên Vương đại dược, hơn nữa, cũng không cần phải tầng chín đỉnh cao mới có thể dùng. - Đưa cho các ngươi đi! Hắn đưa tay đặt lên cây đại thụ, rất nhanh cây đại thụ ra hoa, kết quả, tốc độ nhanh kinh người. Cực kỳ quái lạ, một cây đại thụ do xích sắt hình thành, lại thật có thể nở hoa kết quả. Trái cây kia chỉ to bằng đầu người, màu tím đen, mặt ngoài có cảm giác lồi lõm rõ ràng. Hà Phong lại vung tay lên, trái cây này liền tự động tách ra, bay về phía đám người Lăng Hàn, Nữ Hoàng, Tiêu Anh Hùng, vừa vặn một người một khối, thế nhưng Đại Hắc Cẩu cùng Ngự Hư Tiên Vương lại không có phần. - Các ngươi đều là Tiên Vương tầng chín đỉnh cao, có tư cách xung kích Thiên Tôn, Hóa Nguyên Quy Nhất Quả đối với các ngươi không có tác dụng gì. Hắn giải thích một câu. Đại Hắc Cẩu khó chịu mà chép miệng, vô dụng không quan trọng lắm, nó không ngại nếm thử. Tất cả mọi người kinh ngạc, Hà Phong lại rộng lượng như vậy, cái tâm tính này tốt đến khiến người ta có chút không thể tin được. Hà Phong vung tay, thân hình bắn lên, xèo, hắn trực tiếp xé không gian, trong nháy mắt biến mất không còn tăm tích. Vù, không gian rung động, chỉ thấy một vệt bóng đen đột nhiên xuất hiện. Mọi người cả kinh, nơi này ngay cả Tiên Vương tầng chín cũng không cách nào trực tiếp phá tan không gian rời đi, nhưng hiện tại trước sau có hai người làm được. Đó là một tên Thiên Tôn. Kháo, Thiên Tôn cũng có thể sinh sôi? Phốc! Thấy rõ bóng đen này, mọi người suýt chút nữa đều cười phun ra, bởi vì thứ này lại là một con lừa, bộ lông đen kịt, bóng loáng như gấm. Một... con lừa cấp bậc Thiên Tôn? - Đám tiểu quỷ, có gì mà nhìn? Hắc Lư mở miệng, có uy nghiêm vô thượng. - Tiền, tiền bối! Lăng Hàn kêu một tiếng, có một loại khó chịu không nói ra được, nhìn con Hắc Lư này liền để hắn không kìm lòng được nhìn về phía Đại Hắc Cẩu, luôn có một loại ảo giác, hai người này là một mặt hàng. - Xin hỏi tiền bối, vừa nãy Hà Phong sẽ làm như thế, là bởi vì phát hiện tiền bối? Hắn hỏi, nếu không, đánh chết hắn cũng không tin Hà Phong sẽ là người như vậy. Hắc Lư cười khà khà nói: - Đương nhiên, nếu không như vậy, các ngươi cho rằng tên kia sẽ tác thành các ngươi? Hắn đây là đang cố ý ra vẻ, nếu không, chỉ cần bản tôn cuốn lấy hắn, chờ Thiên Tôn khác đến, hắn làm sao có khả năng chạy trốn? Vừa nói như thế, tất cả mọi người bừng tỉnh, Hà Phong không phải là thật đạo đức tốt, mà là đang vì mình cân nhắc. - Đa tạ tiền bối! Tất cả mọi người hành lễ, nếu không thì, Hà Phong hoàn toàn có thể diệt khẩu bọn họ, sau đó thong dong rời đi, một vị Thiên Tôn nha, là nhân vật mạnh mẽ cỡ nào. - Tiền bối, cứ như thế để cho Hà Phong chạy, không sợ hắn làm hại thế gian sao? Tiêu Anh Hùng hỏi. Hắc Lư cười hì hì: - Lão gia hoả kia bước vào Thiên Tôn cũng đã cực hạn, không thể trở thành Nhị bộ Thiên Tôn, lấy thực lực như vậy còn muốn thôn phệ vị diện? Thực sự là đùa giỡn! Nó dừng một chút lại nói: - So với Cuồng Loạn, hắn hoàn toàn chính là cặn bã. Tất cả mọi người âm thầm nhe răng, con Hắc Lư này cũng chỉ là Nhất Bộ Thiên Tôn, nhưng khẩu khí lớn như thế, thật khiến người ta không nói gì. - Có điều, Hóa Nguyên Quy Nhất Quả này là thật, các ngươi ăn, có thể tăng lên chút thực lực. Hắc Lư lại nói. Mọi người thấy trái cây trong tay, da mặt cũng có chút co giật. Đồ chơi này là từ trên cây đại thụ kia mọc ra, thật có thể ăn sao? - Còn không mau, Tiên quả đã cắt ra, một khắc sẽ trôi đi một bộ phận tinh hoa. Hắc Lư quát lên. Mọi người vội vàng ăn Tiên quả, ngay cả Ngõa Lý cũng không ngoại lệ, hắn không phải người, nhưng không có nghĩa là hắn không thể tiêu hóa chỗ tốt của Tiên quả. Bọn họ khoanh chân ngồi xuống, chỉ có Đại Hắc Cẩu cùng Ngự Hư Tiên Vương nhàm chán đứng đó. Đại Hắc mắt chó chuyển liên tục, đột nhiên đi tới bên cạnh Hắc Lư, bắt đầu kéo quan hệ. Đừng xem một là chó, một cái khác là lừa, nhưng bọn chúng lại rất nhanh vừa nói vừa cười, thậm chí kề vai sát cánh, một bộ như là bạn tốt. Lăng Hàn cảm giác không sai, cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, người theo bầy mà phân, hai tên này nhanh như thế liền như keo như sơn, hiển nhiên là có tiếng nói chung. Có điều, hiện tại Lăng Hàn không rảnh rỗi để ý tới cái này, hắn đang luyện hóa Hóa Nguyên Quy Nhất Quả.