Nữ Hoàng cũng không có chiếm được thượng phong, đương nhiên cũng không có rơi vào hạ phong, sức chiến đấu của hai người tương đương, mỗi người lại có Tiên Binh, ai thắng ai thua hoàn toàn là xem trường thi phát huy. Rất nhanh, ngàn chiêu đi qua, khí thế của hai người cũng bắt đầu ngã xuống. Hiệu lực của Hồng Ma Thổ sắp hết. Bọn họ đều thối lui trăm trượng, ngắn ngủi đình chiến. - Tiên tử, chúng ta không cừu không oán, luận bàn cũng luận bàn qua, không bằng bắt tay giảng hòa, cùng uống trà tâm sự võ đạo được không? Ngự Vô Địch triển khai nụ cười mà hắn tự nhận là mê người nhất. Càng xem Nữ Hoàng, hắn càng yêu thích. Vẻ mặt của Nữ Hoàng lạnh lùng, chỉ chỉ Lăng Hàn nói: - Dập đầu bồi tội với phu quân của ta, ta có thể cân nhắc để ngươi được chết một cách thống khoái. Tê, tất cả mọi người nhe răng, vị này cũng quá bá đạo đi! Nhưng vừa nghĩ, nếu như không bá đạo như vậy, như thế nào xứng với khí chất của nàng? Ngự Vô Địch đầy mặt kỳ quái, lúc nào hắn đắc tội phu quân của đối phương? Nhưng hắn tỉ mỉ nghĩ lại, lập tức bừng tỉnh, uy nghiêm đáng sợ nhìn về phía Lăng Hàn: - Hóa ra, ngươi chính là Lăng Hàn! Lăng Hàn cười nhạt: - Ngươi biết ta? - Trước đây không quen biết, chỉ nghe nói qua có một người hung hăng như thế, ỷ vào mình có chút kỳ ngộ, ngay cả Thiên Tôn cũng dám không để vào mắt! Ngự Vô Địch cười gằn. - Ta ở vài kỷ nguyên trước cũng đã vô địch, ở trong mắt ta, ngươi chính là một cặn bã! Hổ Nữu không khỏi cười nhạo: - Ngươi liền thổi đi, vài kỷ nguyên ngươi vẫn không trở thành Tiên Vương, ai tin tưởng chứ. Ngự Vô Địch ngạo nhiên: - Ta ở bảy kỷ nguyên trước xuất thế, đã sớm vô địch Thăng Nguyên Cảnh, chỉ là gia phụ suy tính, đời này Tiên lộ có cơ duyên kinh người xuất thế, mới phong ấn ta, để ta ở đời này tái hiện. - Cha ngươi là ai? Trong lòng Lăng Hàn hơi động. Ngự Vô Địch tựa hồ ngờ tới Lăng Hàn sẽ hỏi như vậy, ưỡn lồng ngực một cái: - Ngự Hư Tiên Vương! Mọi người vừa nghe, cũng không kìm lòng được mà nha một hồi, lộ ra vẻ cực kỳ kính sợ. Trước đây không có mấy người biết Thiên Tôn tồn tại, nhưng mấy Tiên Vương cường thế là mọi người đều biết, tỷ như Ngự Hư Tiên Vương, thực lực xếp hạng tuyệt đối là ba vị trí đầu. Nhưng Lăng Hàn lại lộ ra vẻ giễu cợt: - Hóa ra là lão già chết tiệt này. - Ngươi! Ngự Vô Địch nhất thời giận dữ, ngón tay chỉ Lăng Hàn, sát khí lưu chuyển, uy nghiêm đáng sợ. - Không phải sao? Lăng Hàn từ tốn nói. - Lấy lớn ép nhỏ, quá vô liêm sĩ! Nếu như ta bước vào tầng chín, liền chém đầu của hắn xuống làm cầu đá. - Muốn chết! Ngự Vô Địch hét lớn một tiếng, lập tức nhào về phía Lăng Hàn, vung côn oanh đến, một mảnh ánh sáng tím trải ra, toàn bộ mặt hồ đều đang chấn động, nhưng không có phát lên sóng to gió lớn... có thể súc tích ra Tiên chủng, nơi này quả nhiên bất phàm. - Tiếp kiếm! Nữ Hoàng dùng sức ném đi, Tiên Ma Kiếm lập tức bay về phía Lăng Hàn. Lăng Hàn tay phải đón kiếm, tay trái đã ra tay đè tới Ngự Vô Địch: - Chút thực lực ấy của ngươi, cũng xứng hung hăng ở trước mặt ta? Quy tắc không gian dật động, Ngự Vô Địch nhất thời bị ràng buộc. Hiệu lực của Hồng Ma Thổ sắp biến mất, sức chiến đấu của hắn đã rơi xuống tới hơn 4800, mà Lăng Hàn ở trên quy tắc, sức chiến đấu là cao tới bốn ngàn chín, tự nhiên nắm giữ ưu thế nghiền ép, dễ dàng liền ràng buộc Ngự Vô Địch. Ngự Vô Địch gầm dữ dội một tiếng, Tiên Khí ở trong tay phát ra ánh sáng óng ánh, từng đạo từng đạo tử khí lưu chuyển, oành, không gian ràng buộc lập tức đổ nát, hắn dũng mãnh bá đạo giết ra, Tiên Khí mở đường, có ánh sáng tím hộ thân, như vạn pháp không dính. Đây chính là uy năng của Tiên Khí, Lăng Hàn có thể nhốt lại Ngự Vô Địch, nhưng không cách nào ràng buộc Tiên Khí, chỉ cần Tiên Khí phát uy, Ngự Vô Địch liền có thể không bị ảnh hưởng. Bởi vậy, cho dù Tiên Khí này ở trong tay của Ngự Vô Địch không cách nào phát huy ra uy năng nên có, nhưng chỉ cần có một công năng như thế, cũng đã cực kỳ đáng sợ, cũng cực kỳ thực dụng. Lăng Hàn cười nhạt, hắn đã mang theo Tiên Vương giới chỉ, không có để Tiên Ma Kiếm nuốt lấy, bởi vì hắn cảm thấy đồ chơi này khả năng có công dụng khác, trực tiếp bị luyện hóa đi có chút đáng tiếc, hơn nữa phân lượng quá ít, đối với Tiên Ma Kiếm trợ giúp không lớn. Hắn đấm ra một quyền, đón lấy Tiên Côn Tử Kim. Oành! Một đạo gợn sóng nổ tung, không khí bị xé rách, hóa thành từng đạo từng đạo gợn sóng, cuồng nổ về phía bốn phương tám hướng. Ngự Vô Địch lùi lại mấy trăm trượng, máu tươi trong hai tay không ngừng chảy ra, tay hắn run rẩy, không phải sợ sệt, mà là bị cự lực chấn động. Hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, ở trên đòn đánh này hắn lại không địch lại Lăng Hàn. Phải biết, cái này vẫn là Lăng Hàn không có sử dụng thể thuật, bằng không lực lượng cấp bậc Tiên Vương bạo phát, nói không chắc trực tiếp chấn động đến cây côn kia phản chiến, trong nháy mắt đánh nổ thức hải của hắn. Lăng Hàn thu tay lại, giới chỉ tuy nhỏ, nhưng chỉ cần chống nổi lực phá hoại khủng bố kia của Tiên Binh là được, ngược lại cũng không thể phát uy, hắn có gì sợ? - Làm sao? Lăng Hàn hỏi. Ngự Vô Địch cắn răng, hiện tại hắn vẫn chưa thể dùng Hồng Ma Thổ, liên tục sử dụng là hành động tự mình hại mình thậm chí tự sát. hắn biết thực lực của Lăng Hàn còn cao hơn mình, truyền thuyết không phải trống rỗng, người trẻ tuổi này cực kỳ đáng sợ, chẳng trách ngay cả phụ thân đại nhân cũng bảo hắn gặp phải Lăng Hàn không thể bất cẩn. Thế nhưng, chỉ cần ăn vào Hồng Ma Thổ, mặc ngươi trước mạnh hơn thì đã làm sao, thực lực chỉ có thể vô hạn tiếp cận Tiên Vương mà không thể vượt qua. Bởi vậy hắn hoàn toàn không cần e ngại Lăng Hàn, chỉ cần cho hắn thời gian, để hắn lại ăn vào Hồng Ma Thổ. Nhưng Lăng Hàn không muốn lãng phí thời gian, hắn nhìn Tiên Côn Tử Kim kia, cười nói: - Tiên Khí này không tệ. - Hừ, Tiên Binh ngày xưa cha ta dùng qua, cũng là ngươi có thể mơ ước? Ngự Vô Địch xem thường nói, nguyên lực vận chuyển, thương thế đang cấp tốc khôi phục. Ngự Hư Tiên Vương cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa tu luyện rất nhiều quy tắc, Tiên Binh này chính là lúc hắn tu luyện quy tắc hệ Kim thì chế tạo ra, nhưng đến hiện tại, Ngự Hư Tiên Vương đã không sử dụng Tiên Binh nữa, bởi vì không có một Tiên Binh có thể xứng đôi thực lực của hắn, mà Thiên Tôn Bảo khí... Thứ nhất hắn không có Phệ Kim Thiết, thứ hai có cũng luyện không ra. Lăng Hàn mỉm cười, trên mặt tất cả đều là tự tin: - Không cần bao lâu, ta sẽ để Ngự Hư lão quỷ quỳ xuống dập đầu!