Đám người Lăng Hàn đi cũng không nhanh, một đường lắc đến Tam Vân Thành, vẫn không có vào thành, chỉ thấy phía trước cửa thành dựng một cột cờ, nhưng phía trên không có cờ xí, mà là một người. Người này tứ chi rủ xuống, hơn nữa còn vặn vẹo không bình thường, nhìn qua hẳn là một bộ thi thể, nhưng Lăng Hàn cảm ứng được người này lại còn có thần thức yếu ớt dật động. Điều này hiển nhiên không phải thế lực đối địch nào đang khiêu khích Tam Vân Thành, mà là một thế lực nào đó trong Tam Vân Thành dương oai, giết gà dọa khỉ. Suy nghĩ một chút, thế lực lớn nhất trong Tam Vân Thành chỉ có một nhà, chính là Khổng gia. Người này hẳn là đắc tội Khổng gia, mới bị treo ở trên cột cờ, rồi lại không có giết chết, để lại một hơi, dụng ý là cảnh cáo những người khác, không nên đối phó Khổng gia, bằng không người này chính là tấm gương. Lăng Hàn vừa định cất bước đi, đột nhiên ngừng lại, nhìn về phía cột cờ kia. Hắn cảm giác... Người này có chút quen thuộc. Không phải tướng mạo, mà là thần thức. Là ai? - Làm sao? Nữ Hoàng hỏi. Lăng Hàn vẫn nhìn người trên cột cờ nói: - Các ngươi có cảm thấy, người này thật giống như chúng ta đã gặp qua hay không? Nữ Hoàng tỉ mỉ suy nghĩ, lắc lắc đầu, lấy tính cách kiêu ngạo của nàng, làm sao đi nhớ người từng thấy. Lăng Hàn đột nhiên thông suốt nói: - Ta nghĩ ra rồi! Nói xong, hắn lập tức đưa tay giương lên, một đạo kình phong xẹt qua, dây thừng cột người kia đứt mất, người kia nhất thời ngã xuống đất. Lăng Hàn lại đưa tay, xách người kia lên, thả nằm ở trên mặt đất. - Các ngươi thật to gan! Cửa thành có thủ vệ, nhìn thấy Lăng Hàn lại dám cứu người, nhất thời tức giận, dồn dập vọt tới, nơi cửa chỉ có tám cái, nhưng dưới thét to, lại có một đội vệ binh vọt ra, có tới hơn ba mươi người. Lăng Hàn không để ý đến, mà đặt tay lên vai người kia, phát động quy tắc hệ Mộc, tràn ngập sinh cơ, thay người này trị liệu thương thế. Hắn khẽ nhíu mày, Khổng gia ra tay cũng thật độc ác, đầu tiên là ràng buộc lực lượng của người nọ, lại lấy loại bí thuật nào đó thôn phệ sinh cơ của người này, cho người này cực kỳ thống khổ. Nhưng trong thời gian ngắn người này còn chết không được, mà phải kéo dài chí ít mấy vạn năm. Cừu hận gì, tội trạng gì mà cần phải tàn nhẫn như thế? - Lão tử đang nói với ngươi đó! Một tên vệ sĩ quát lên, hắn giơ trường mâu trong tay, chọc tới vai của Lăng Hàn. Hổ Nữu đột nhiên rít lên một tiếng, hóa thành long ngâm đinh tai nhức óc, đùng, trường mâu trong tay vệ binh kia đổ nát, hổ khẩu cũng nứt ra, trong một tiếng kêu thảm, liên tiếp lui về phía sau. Điều này làm cho nhiều vệ binh như gặp đại địch, dồn dập nhắm binh khí trong tay về phía Hổ Nữu. Hổ Nữu đương nhiên sẽ không quan tâm, trái lại hì hì nở nụ cười nói: - Các ngươi người nào ngứa da, Nữu đến thu thập các ngươi! Lăng Hàn dật động quy tắc hệ Mộc trị liệu, hắn đã từng nắm giữ qua Thiên Địa Bản Nguyên, tuy chủ động bỏ qua, nhưng lưu lại lạc ấn. Đây đương nhiên là cực kỳ mạnh mẽ, bí thuật trong cơ thể người kia đang bị mài đi. Bởi vì không muốn gây tổn thương cho người, nên tiến độ của Lăng Hàn rất chậm. Cũng còn tốt, hắn xúc động quy tắc Thời Gian, thời gian gia tốc vận chuyển, chỉ mười mấy phút, bí thuật trong cơ thể người kia đã bị hóa giải, mà ở dưới sinh cơ của quy tắc hệ mộc bảo dưỡng, người kia cũng khôi phục rất nhiều, mí mắt khẽ run lên, mở ra. - Mẹ, nhìn thấy tiểu tử ngươi quả nhiên không có chuyện tốt. Người kia nói. Lăng Hàn cười ha ha: - Cứu ngươi một mạng, cũng không nói một tiếng cám ơn? Người này chính là Lôi Hỏa Đại Đế, lúc trước vừa vào Tiên Vực hắn liền một mình lên đường, không nghĩ tới sẽ gặp phải ở đây, hơn nữa còn thảm đến suýt chút nữa bỏ mạng. Lôi Hỏa Đại Đế miễn cưỡng đứng lên, nhìn hoàn cảnh chung quanh, không khỏi hơi nhướng mày: - Không được, nơi này vẫn là Tam Vân Thành! Đi mau, một khi Khổng gia đuổi theo, chúng ta liền gặp vận rủi lớn! Lăng Hàn đùa giỡn: - Không có chuyện gì, nếu thật bị kẻ thù của ngươi đuổi theo, ta liền giao ngươi cho bọn họ, ngược lại không có quan hệ gì tới ta. - Hừ, bây giờ mới biết sợ, đã chậm! Một tiếng cười gằn vang lên, chỉ thấy trong cửa thành đi ra một nam tử tuổi còn trẻ, một thân cẩm phục, trong tay còn cầm một cây quạt, một bước lay động một cái, cực kỳ tinh tướng. Lăng Hàn không có để ý tới nói: - Ngươi cùng Khổng gia kết thù? Vừa vặn, ta cũng muốn tìm bọn họ, không bằng tính một lượt a. - Không thể! Lôi Hỏa Đại Đế vội vàng lắc đầu. - Tuy thiên phú võ đạo của ngươi bất phàm, nhưng cũng chỉ giới hạn ở Cổ Giới, một khi tiến vào Tiên Vực, nơi này thiên tài kiệt xuất hơn ngươi chỗ nào cũng có. - Khổng gia có hơn trăm Thăng Nguyên Cảnh, ngươi mới tu luyện mấy vạn năm, làm sao có thể là đối thủ của bọn họ? Coi như hắn trùng tu một lần, hiện tại cũng chỉ vừa bước vào Tiên Phủ Cảnh, chênh lệch lớn đến kinh người. Ngay cả hắn cũng như vậy, huống chi là Lăng Hàn. Lăng Hàn giả vờ không thích nói: - Người đây là xem thường ta sao? - Mẹ kiếp, mau mau chạy trốn, chuyện gì sau này hãy nói! Lôi Hỏa Đại Đế thúc giục, hắn cũng không muốn lại treo lên cột cờ. - Muốn chạy? Người trẻ tuổi cẩm phục kia cười gằn, hắn tức giận đến lỗ mũi phun lửa, đoàn người Lăng Hàn người nào cũng không để ý đến hắn, hơn nữa còn quang minh chính đại nói muốn chạy trốn, coi hắn là người chết sao? - Đối nghịch Khổng gia ta, người nào cũng sống không lâu! Hắn uy nghiêm đáng sợ nói. - Ngươi là cái rễ hành nào? Lăng Hàn hỏi. Lôi Hỏa Đại Đế không khỏi ai thán, có cơ hội cực tốt không chạy trốn, lại còn múa mép khua môi. Người trẻ tuổi cẩm phục hừ một tiếng nói: - Ta chính là Khổng Tường! Hắn dừng một chút, đảo qua đoàn người Lăng Hàn, ngạo nghễ nói: - Hiện tại quỳ xuống cầu xin, ta còn có thể suy tính một chút, cho các ngươi một con đường sống. Lăng Hàn cười ha ha, quay đầu nói: - Ta phát hiện người của Khổng gia đều có thiên phú nói chuyện cười. Các nữ cũng rất nể tình mà che miệng cười khẽ. Khổng Tường giận dữ, lấy ra một cây trường thương, đột nhiên cất bước vọt về phía Lăng Hàn, một thương quét ngang, uy vũ sinh uy. Khổng Tường ở trong thế hệ tuổi trẻ của Khổng gia thiên phú không yếu, tuy tu đạo chỉ mười mấy vạn năm, không ngờ tu vi đã là Tứ Trảm, một thương này cực kỳ đáng sợ, từng viên từng viên phù văn phát sáng, như bài sơn đảo hải. Lăng Hàn thổi một hơi, hô, nhất thời kình phong dật động. Khổng Tường xông lên lập tức phanh dừng, cả người chậm lại, khó khăn lắm mới bước ra một bước, quần áo trên người ở dưới kình phong khủng bố từng mảnh từng mảnh phá nát, trong nháy mắt liền thành heo nhẵn bóng.