Lăng Hàn đánh ra một đạo chỉ phong, thử xem cường độ của Nham Thạch này. Vù, trên núi lại có phù văn lấp lóe, nhưng phá nát, rất nhanh trở nên ảm đạm, nhưng vẫn tiêu di đòn đánh này của Lăng Hàn. Loạn Tang không khỏi ngạo nhiên nói: - Đây là tổ địa Cửu Xà nhất mạch ta, được Lão tổ lấy vô thượng bí pháp luyện chế qua, có thể so với Tiên Vương Bảo khí! Lăng Hàn chỉ nở nụ cười, nhưng trong lòng lắc đầu. Xem ra, người của Loạn gia còn sống dưới bóng mát của lão tổ tông, mở miệng ngậm miệng chính là Cửu Xà nhất mạch, năm đó Tiên Vương làm sao làm sao, nhưng không nghĩ, bọn họ đã sớm không có Tiên Vương bảo bọc, sao còn có cảm giác ưu việt như vậy? Ngọn núi này xác thực rất vững chắc, nhưng cũng chỉ như thế, bằng không lúc trước cũng sẽ không bị người chém thành hai. Thấy Lăng Hàn không phản đối, trong lòng Loạn Tang không khỏi hừ một tiếng, địch ý càng nặng. Đoạn sơn được lợi dụng hợp lý, xây dựng ra từng toà từng toà cung điện, có vẻ tráng lệ. Lăng Hàn ở trong lòng lắc đầu, cái đoạn sơn này hẳn là sỉ nhục của bộ tộc Cửu Xà, vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, nhưng hiện tại là bị cảnh thái bình giả tạo, những tử tôn này đến cùng là nghĩ như thế nào? Thật giống như ở trong lòng đám người Loạn Tang, Loạn Thiên Quân, căn bản không nhớ rõ Tiên Vương Lão tổ nhà mình là bị người chém giết, vì lẽ đó không hề cảm giác xấu hổ, chỉ có tràn đầy tự hào là Tiên Vương hậu duệ. Người nơi này cũng thật không ít, thấy đoàn người Lăng Hàn, liền chạy đến vây xem. Giá trị bộ mặt của bộ tộc này thật rất cao, nam anh tuấn, nữ mỹ lệ, khiến người ta nhìn liền vui tai vui mắt. Có người hỏi thân phận của đám người Lăng Hàn, Loạn Tang liền nói đơn giản một hồi, biết được cô gái đẹp đến kinh diễm tuyệt thế kia là tộc nhân, người chung quanh không ai không lộ ra vẻ tự hào, tựa hồ chỉ quan tâm giá trị bộ mặt, thực lực tu vi có thể để qua một bên. - Chờ. Loạn Tang dẫn bọn họ đi tới một toà cung điện phía trước, quay đầu lại nói với bọn họ một câu, sau đó đi vào trong cung điện. Một lúc sau, hắn đi ra, lộ ra nụ cười thận trọng: - Lão tổ triệu kiến. Cái bộ tộc sa sút này cái giá đúng là rất lớn, Lăng Hàn nể tình Nữ Hoàng nên không có phát tác, chỉ cười nhạt, ngược lại là Nữ Hoàng lộ ra vẻ không vui, sắc mặt có chút lạnh lẽo. Bọn họ tiến vào điện, trong này cực kỳ hoa lệ, trên đất là da lông các loại Tiên Thú, trên trụ đá tô điểm đầy bảo thạch quý giá, rọi sáng cả tòa đại điện. Một đường đến cuối đại điện, hai bên ngồi xếp bằng từng người từng người trẻ tuổi, đang ngưng thần minh tưởng, mà từng tiếng tụng kinh đang truyền đạo, làm cho tâm thần người yên tĩnh, cùng Đạo kết hợp lại. - Lão tổ đang truyền đạo. Loạn Tang mang theo một chút thận trọng nói, nhưng không che giấu được đắc ý trên mặt. - Lão tổ chính là Thăng Nguyên viên mãn, hơn nữa cách Tiên Vương cũng chỉ kém một bước, chờ Tiên Lộ mở ra, Lão tổ tất có thể thành tựu Tiên Vương! Tiên Vương a, cao cao tại thượng, không gì sánh kịp. Lăng Hàn thực sự là không ưa cảm giác ưu việt của những người này, cái này không phải vẫn không có trở thành Tiên Vương sao, làm sao liền hả hê như vậy? - Đến đây đi. Loạn Tang trước mặt dẫn đường, mang theo bọn họ đi về nơi sâu xa của đại điện, chỉ thấy trên cao có một người đang ngồi, đó là một lão giả vóc người thon dài, bận áo bào trắng, toả ra khí tức tiên phong đạo cốt. Trong miệng hắn phun ra từng đạo phù, hóa thành hoa sen, sau đó lan truyền ở bốn phía, dồn dập tiến vào trong trán của những người trẻ tuổi kia, lấy thân truyền đạo. - Bái kiến Lão tổ! Loạn Tang đến gần, sau đó cung kính lạy xuống, trong mắt có vẻ cuồng nhiệt, đây là người mạnh nhất của Cửu Xà nhất mạch, cũng là trụ cột, tương lai tất thành Tiên Vương. Lão giả áo bào trắng mở hai mắt, ánh mắt nhìn đám người Lăng Hàn một vòng, chờ nhìn thấy Nữ Hoàng, trong mắt của hắn đan dệt ra dị thải, sau đó gật gật đầu: - Rất tốt, rất tốt, tộc ta lại nhiều một hậu nhân huyết mạch tinh khiết, đây là chứng minh trời phù hộ! Trong miệng hắn nói chuyện, nhưng liên tục phun ra đại đạo hoa sen, nhất tâm nhị dụng, cái này với cường giả Thăng Nguyên Cảnh mà nói đương nhiên là chút lòng thành. Loạn Tang quay đầu lại, không khỏi nhướng mày: - Thấy Lão tổ, lại không quỳ? Câu nói này hắn là hét ra. Lão giả áo bào trắng cười ha ha, khoát tay áo một cái: - Nàng vẫn không có nhận tổ quy tông, không vội, không vội. Còn những người khác, là người ngoài, muốn bái hắn cũng không có tư cách a. - Nữ hài, ngươi tên là gì? Hắn lại hỏi, đối với Nữ Hoàng rất để bụng. Nữ Hoàng giễu cợt, ngươi là thứ gì, ngươi hỏi cái gì nàng liền phải trả lời sao? Lăng Hàn nở nụ cười, thay nàng hồi đáp: - Loạn Tinh. Hắn muốn nhìn một chút, bộ tộc này đến cùng kiêu căng đến trình độ nào, hơn nữa đến tột cùng là tại sao có thể có cảm giác ưu việt kinh người như vậy. - Tu vi gì? Lão giả áo bào trắng lại hỏi, có chút chần chờ. Lấy nhãn lực Thăng Nguyên viên mãn của hắn, hẳn có thể một chút liền có thể nhìn ra tu vi của Nữ Hoàng, nếu không thì, chỉ có thể nói tu vi của đối phương cao hơn hắn một cấp độ. Hắn đương nhiên không thể tin tưởng, ngọn lửa sinh mệnh của Nữ Hoàng chỉ thiêu đốt mấy triệu năm, ngay cả số lẻ của hắn cũng không bằng. - Tiên Phủ. Lăng Hàn lại ngắn gọn nói. Ánh mắt của lão giả áo bào trắng không khỏi sáng ngời, nắm giữ Cửu Xà huyết mạch tinh khiết nhất, chỉ mấy triệu tuổi liền đạt đến Tiên Phủ Cảnh, tư chất như vậy thực sự là kinh người. Hắn cười ha ha: - Được được được, hài tử tốt! Lão giả bắt đầu nói, chủ yếu là hắn làm sao đoàn tụ Cửu Xà nhất mạch, nhấc mình lên rất cao, cũng làm cho Lăng Hàn oán thầm không ngớt, xem ra Nữ Hoàng khinh người kiêu ngạo vẫn đúng là không phải cá biệt, mà là tật xấu phổ biến của bộ tộc này. Nói nửa ngày, hắn mới để Loạn Tang mang đám người Nữ Hoàng xuống nghỉ ngơi, tùy ý liền muốn sắp xếp nghi thức nhận tổ quy tông cho Nữ Hoàng. Tuy Nữ Hoàng xem thường, nhưng cũng không nói gì. Nàng vốn là đời sau của Cửu Xà nhất mạch, cần nhận tổ quy tông sao? Lẽ nào không có nghi thức này nàng liền không phải Cửu Xà nhất mạch? Lại nói, nàng đối với những tộc nhân hiện tại này không có cảm giác tán đồng gì, tại sao là nàng đi nhận tổ? Khinh người kiêu ngạo như nàng, hẳn là những người này nhận tổ quy tông với nàng mới đúng.