Lăng Hàn cả kinh nói: - Tiền bối... bị Hằng Hoang Thiên Tôn luyện hóa? Vô Nhạc Thiên Tôn gật đầu: - Lúc trước bản tôn lấy ít địch nhiều, liều mạng chết cũng muốn nổ nát thông đạo hai giới, thành công là thành công, nhưng bản tôn cũng chịu trọng thương, bị dị vực bắt. - Hằng Hoang này... Ở trong Thiên Tôn của dị vực cũng là tồn tại số một số hai, có dã tâm lớn, đại trí tuệ. - Hắn muốn luyện hóa bản tôn, thu được lực lượng thiên địa trong cơ thể bản tôn, nếu thành công, có thể làm cho hắn tu Nhất Bộ đến viên mãn, không sợ áp chế của Tiên Vực vị diện. Lăng Hàn gật đầu, nắm giữ lực lượng độc nhất vô nhị của Tiên Vực, Hằng Hoang Thiên Tôn tương đương với người của Tiên Vực, tuy cấp bậc Thiên Tôn sẽ bị thiên địa nhằm vào, nhưng tình huống cùng Thiên Tôn dị vực xâm lấn là hoàn toàn khác nhau. - Có thể trở thành Thiên Tôn, người nào không phải tuyệt đại thiên kiêu, cường giả vô thượng? Hằng Hoang muốn luyện hóa bản tôn, đây chính là chơi kiếm 2 lưỡi, cũng có thể bị bản tôn luyện hóa ngược lại. Vô Nhạc Thiên Tôn nói. - Nhưng ở dưới áp chế của vị diện này, bản tôn chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, không cho Hằng Hoang thực hiện được. - Nhưng chống lại lâu như vậy, lực lượng của bản tôn đã càng ngày càng suy yếu, sắp không kiên trì được nữa. Bởi vì Vô Nhạc Thiên Tôn chỉ đi ra bước thứ nhất, sau khi thoát ly Tiên Vực, hắn không cách nào lấy ra lực lượng độc nhất vô nhị kia nữa, khẳng định là càng ngày càng hư nhược, đặc biệt là còn phải đấu pháp với cường giả như Hằng Hoang Thiên Tôn. Có thể nói, Vô Nhạc Thiên Tôn có thể kiên trì đến hiện tại đã là kỳ tích, cũng mười mấy kỷ nguyên rồi! Lăng Hàn cực kỳ kính nể, cúi mình vái chào Vô Nhạc Thiên Tôn: - Tiền bối nhân đức cao lượng, vãn bối khâm phục. Nếu không có Vô Nhạc Thiên Tôn từ mười mấy kỷ nguyên trước hi sinh, còn có hắn bây giờ sao? Đừng nói hắn, ngay cả Duyên Sinh Thiên Tôn cũng không thể xuất hiện, lịch sử đã sớm thay đổi. Vô Nhạc Thiên Tôn biểu hiện nghiêm nghị: - Bản tôn kiên trì không được thời gian bao lâu, vì lẽ đó ngươi nhất định phải lập tức trở lại Tiên Vực, mời một vị Tiên Vương tầng chín ra tay, quấy rầy Hằng Hoang, lại thêm bản tôn phối hợp, có thể phá hỏng mưu đồ của hắn. Lăng Hàn không khỏi cười khổ: - Vãn bối không thể quay về Tiên Vực, bởi vì hiện tại thông đạo hai giới tràn ngập cơn bão năng lượng. - Cái gì! Vô Nhạc Thiên Tôn không khỏi thất thanh nói. Lăng Hàn nói chi tiết sự tình lúc trước một chút. Vô Nhạc Thiên Tôn nói không ra lời, Lăng Hàn chỉ là Thăng Nguyên, coi như Hằng Hoang Thiên Tôn hoàn toàn không có phòng bị, Lăng Hàn cũng không thể đến gần bên người đối phương phạm vi trăm trượng, sớm bị lực lượng Thiên Tôn đáng sợ kia tiêu diệt. Lẽ nào, chỉ có thể như vậy sao? Hắn chỉ là một đạo tinh thần lạc ấn, căn bản không có bất luận lực lượng gì, mà cái này cũng là sau khi hắn toàn lực đối kháng Hằng Hoang Thiên Tôn miễn cưỡng rút ra, hơn nữa chỉ có thể tình cờ hiện ra một hồi. Hắn vừa vặn nhìn thấy Lăng Hàn bắt đi nô lệ Nhân tộc, mới sản sinh hiếu kỳ với hắn, lưu ý quan sát, chờ lần thứ hai phát hiện Lăng Hàn có hành động như vậy, hắn liền mạo hiểm đi ra thăm dò. Nếu như việc này để Hằng Hoang Thiên Tôn biết, hắn nhất định sẽ gặp phải trấn áp càng mạnh mẽ hơn, muốn phân ra một đạo thần niệm cũng không thể. Nhưng Lăng Hàn không thể quay về Tiên Vực, đạo thần niệm này của hắn lại không hề có sức chiến đấu, vậy chẳng phải là cái gì cũng làm không được sao? Dù hắn là Thiên Tôn, cũng không khỏi bay lên một cảm giác tuyệt vọng. Lăng Hàn cắn răng một cái nói: - Vãn bối nói không chắc có biện pháp. Hắn quyết định không thèm đến xỉa, dùng đi lực lượng cuối cùng của Hắc Tháp. Nếu không thì, nếu như Tiên Vực hủy, hắn cùng các nữ chỉ có thể trở thành bèo không rễ. Chờ phá hoại mưu đồ của Hằng Hoang Thiên Tôn, lão gia hoả là đang tung hỏa mù, cái gì nghiên cứu để người dị vực không sợ lực lượng thiên địa của Tiên Vực nhằm vào, kỳ thực chỉ là chính hắn mà thôi. Đến thời điểm đó hắn một mình bước vào Tiên Vực, khẳng định có thể thu được chỗ tốt lớn đến Thiên Tôn khác không cách nào tưởng tượng. Lăng Hàn tin tưởng, chỉ có ở trên chuyện xâm lấn Tiên Vực này là được nhiều Thiên Tôn nhất trí, nhưng muốn nói bọn họ tương thân tương ái, cái này đánh chết Lăng Hàn cũng sẽ không tin tưởng, quả thực là chuyện cười. Đây là đại nghĩa, Lăng Hàn làm ra quyết định, cũng kiên quyết không rời. - Ngươi? Vô Nhạc Thiên Tôn lắc đầu, không phải hắn coi khinh Lăng Hàn, nhưng một Thăng Nguyên Cảnh có thể làm gì? - Vãn bối có một Thiên Tôn Bảo khí, đến thời điểm đó thôi phát, có thể phát huy ra sức chiến đấu cấp bậc chuẩn Thiên Tôn. Lăng Hàn bê ra át chủ bài. Vô Nhạc Thiên Tôn không khỏi kinh ngạc: - Không ngờ tiểu tử ngươi lại có phúc duyên như thế? Thiên Tôn Bảo khí lại thêm Tiên Ma Kiếm cấp bậc Tiên Khí, nói không chắc tương lai chính là hai Thiên Tôn Bảo khí! Hắn bắt đầu suy tính, một lát sau mới gật gù: - Việc này, có thể được, chúng ta phải tính toán một hồi. Một già một trẻ cũng không có lập tức bắt đầu, bởi vì thần niệm của Vô Nhạc Thiên Tôn không thể hiện ra quá lâu, vạn nhất để Hằng Hoang Thiên Tôn cảm giác hắn còn có một tia năng lực tự chủ, vậy kế hoạch liền thất bại. Mà Lăng Hàn cũng không thể luôn ở chỗ này, sự tình lượng lớn Nhân tộc lần nữa biến mất sắp lộ ra ánh sáng, hắn phải mau mau về chỗ ở của mình. Có điều, hiện tại hắn biết những Nhân tộc này tồn tại hay không cũng không thể tạo thành ảnh hưởng gì với Hằng Hoang Thiên Tôn, hắn chỉ cầm những Nhân tộc này xem là danh nghĩa, dụng ý là che lấp tồn tại của Vô Nhạc Thiên Tôn mà thôi. Nói vậy lúc trước Vô Nhạc Thiên Tôn trọng thương, vừa vặn bị Hằng Hoang Thiên Tôn nhặt được tiện nghi, không có để dị vực Thiên Tôn khác biết, bằng không một bộ “Thiên Tôn thi” tuyệt đối sẽ gợi ra những Thiên Tôn khác oanh cướp. Coi như Hằng Hoang Thiên Tôn càng mạnh hơn, vậy nhiều lắm là lấy nhiều một chút, bắt được một chân, cánh tay gì đó. Lăng Hàn trở lại nơi ở, cũng không có báo chuyện này cho ba nữ biết, miễn cho các nàng lo lắng, chỉ bảo các nàng chuẩn bị sẵn sàng, lúc nào cũng có thể rời đi nơi này. Đương nhiên còn có Ngõa Lý, con hàng này nắm giữ tri thức quá hữu dụng. Lượng lớn nô lệ Nhân tộc lần thứ hai mất tích, cái này tự nhiên làm nổ Thiên Hoang Sơn, cuồng đồ từ đâu tới lại hai lần đến Thiên Hoang sơn ngang ngược?