Hoài Kiếm giận tím mặt, hắn cũng là người kiêu ngạo ngút trời, từ trước đến giờ nói một không hai, hắn nói dẫn kiến cho Lăng Hàn, nhưng đối phương mọi cách ngăn cản, thiết lập điều kiện, chuyện này với hắn là một loại nhục nhã. Ra oai phủ đầu sao? Hắn híp mắt lại, đối với việc này, hắn và Lăng Hàn là cùng hội cùng thuyền. - Tứ Hoang Vân, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Bá chỉ là Bát Liên Thập Nhất Diệp, ngươi là Cửu Liên Nhất Diệp, đánh như thế nào? Hắn quát lên. Tứ Hoang Vân không hề có vẻ xấu hổ, lạnh nhạt nói: - Ta không có nói muốn hắn thắng ta, chỉ là chặn một trăm chiêu mà thôi, nếu như ngay cả cái này cũng không làm được, có tư cách gì bái vào môn hạ của sư tôn? - Ta đến giao thủ với ngươi! Hoài Kiếm nói. - Ngươi? Tứ Hoang Vân cười ha ha. - Ngươi có thể ngăn ta trăm chiêu, tự nhiên cũng có thể đi gặp sư tôn, nhưng ngươi thay thế không được hắn! Hắn chỉ vào Lăng Hàn. Lăng Hàn cười nói: - Ta ghét nhất người khác chỉ tay vào ta. - Vậy thì như thế nào? Tứ Hoang Vân ngạo nghễ nói. - Vậy thì đóng cửa, thả chó! Lăng Hàn dật động một đạo ý niệm, Tiểu Khủng nhất thời xuất kích, nhào tới Tứ Hoang Vân. Oành oành oành, chỉ cần tiểu gia hỏa đánh nhau liền điên rồi, lại xé lại cắn lại gặm, hoàn toàn là quyết tâm cắn Tứ Hoang Vân tan xương nát thịt. - Ngươi vô liêm sỉ! Tứ Hoang Vân vội vã né tránh, hắn là cố ý bắt nạt Lăng Hàn, muốn lấy ưu thế một cảnh giới lớn nhằm vào Lăng Hàn, không nghĩ đến Lăng Hàn không trúng chiêu, mà lấy Tiểu Khủng xuất chiến, nhất thời để hắn cực kỳ bi thương. Từng mảng từng mảng vải giáp bay lượn, đồ vật hộ thể trên người Tứ Hoang Vân càng ngày càng ít, nên lộ, không nên lộ đều hiện ra. Hơn nữa, trên đùi, trên mông của hắn còn bị Tiểu Khủng cắn vài phát, hàm răng rõ ràng, máu me đầm đìa, liên tiếp phát ra tiếng kêu thảm. Kỳ thực hắn cũng là người ý chí cứng cỏi, coi như gãy xương đứt gân, hắn cũng sẽ không nhíu mày, nhưng hiện tại bị một dã thú cắn mông, cảm giác này là hoàn toàn khác nhau a. Lại nói, hàm răng của Tiểu Khủng quá sắc bén, cắn đến xót ruột tận xương. - Ha ha ha ha, Tứ Hoang Vân sư đệ, tại sao chật vật như vậy? Trong một tiếng cười dài, lại có một người đi ra, lần này là người Thiên Sứ tộc, tương tự mi tâm mở ra Cửu Liên, cũng là Nhất Diệp. Tứ Hoang Vân mệt mỏi né tránh, căn bản vô lực cãi lại, nhưng sắc mặt đỏ như gan lợn, cực kỳ nổi giận. Người này nhìn về phía Hoài Kiếm nở nụ cười: - Hoài Kiếm sư đệ, sư huynh Phong Hải Loan, là đệ tử thứ ba mươi hai của sư tôn đại nhân. - Bái kiến Phong sư huynh! Hoài Kiếm ôm quyền thi lễ. Phong Hải Loan đầy mặt hâm mộ nhìn Tiểu Khủng: - Đây chính là lễ vật sư tôn đại nhân đưa cho sư đệ sao, để ta cũng đỏ mắt a. Hắn nghe nói qua sự tình Viễn cổ Chiến Thú, tuy trong lòng cũng ngứa ngáy, muốn có một con, nhưng hắn dám mở miệng với Thiên Tôn sao? Hoài Kiếm bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Tứ Hoang Vân mới đầu liền mở miệng làm khó dễ, hóa ra nguyên nhân là ở đây. Đố kỵ! Trong lòng hắn cười gằn, đường đường Đế Tinh lại đặt tâm tư ở đố kỵ, vậy còn làm sao leo lên võ đạo đỉnh cao? Chẳng trách Thiên Tôn dạy không ra Thiên Tôn, một bộ phận nguyên nhân chính là những đệ tử này đặt tinh lực ở trên tranh giành cưng chiều. Nếu như có một quyết tâm tất thành Thiên Tôn, vậy cần lưu ý vật ngoại thân như Chiến Thú sao? Sau khi thành Thiên Tôn, món đồ gì không chiếm được? Hoài Kiếm lắc đầu, cười nói: - Chiến Thú này không phải là của ta, mà là của Bá huynh. - Hả? Phong Hải Loan kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ không vui. - Đồ vật sư tôn đại nhân đưa cho sư đệ, sư đệ lại chuyển giao người khác? Kháo, ngươi thật hào phóng, thứ tốt như vậy ngay cả ta cũng không có, ngươi muốn đưa cũng có thể đưa cho sư huynh đệ nhà mình, đưa cho một người ngoài là có ý gì? - Cũng không phải như vậy. Hoài Kiếm cười nói. - Đây là Bá huynh bằng thực lực thắng được. Hắn nói sự tình lúc trước, tuy chênh lệch này thực nhỏ đến đáng thương. Ánh mắt của Phong Hải Loan sáng ngời: - Bá đúng không, chúng ta chiến một hồi, nếu như ngươi thua, liền tặng con Chiến Thú này cho ta! Đây cũng quá vô liêm sỉ đi! Phong Hải Loan là tu vi gì? Cửu Liên Nhất Diệp, hơn nữa còn là Đế Tinh, mà Lăng Hàn, Bát Liên Thập Nhất Diệp, cho dù đồng dạng là Đế Tinh, không phải còn kém một cảnh giới lớn sao? Coi như Thập Nhất Diệp cũng miễn cưỡng có thể liệt vào Cửu Liên, nhưng Phong Hải Loan có ưu thế một cảnh giới nhỏ a. Đế Tinh nào có thể vượt qua một cảnh giới nhỏ chiến thắng một Đế Tinh khác, đặc biệt là ở tầng thứ Cửu Liên? Cái này không phải là trắng trợn cướp đoạt sao? Hoài Kiếm sững sờ, ngươi cũng coi như là Đế Tinh, trắng trợn như thế, không biết xấu hổ như vậy cũng được! - Phong sư huynh, vị này là Bá, lần này là cố ý dẫn tiến hắn cho Hằng Hoang Đại Nhân! Sắc mặt hắn trầm xuống. Phong Hải Loan cười nhạt, nếu như Chiến Thú là ở trong tay Hoài Kiếm, vậy hắn khẳng định không dám cướp đoạt, đây là sắp xếp của Hằng Hoang Thiên Tôn, ai dám ngỗ nghịch ý chí của một vị Thiên Tôn? Nhưng Lăng Hàn không giống. Coi như hắn thật thành đệ tử của Hằng Hoang Thiên Tôn, vậy cũng là chuyện sau này, mà Hằng Hoang Thiên Tôn đối với môn hạ đệ tử là thái độ “nuôi thả”, thực lực ngươi mạnh, ngươi có thể thắng được đồ vật của ngươi. Con Chiến Thú này cũng là Lăng Hàn từ trong tay Hoài Kiếm đoạt tới, vậy hắn tự nhiên cũng có thể đoạt đi, ngày sau Lăng Hàn có bản lĩnh lại đoạt lại. Đương nhiên, hắn nhất định vẫn sẽ áp chế Lăng Hàn, không cho đối phương cơ hội vượt qua. - Hoài Kiếm sư đệ, ngươi còn không biết quy tắc của Hằng Hoang nhất mạch chúng ta, ta cũng không trách ngươi, nhưng chuyện này, ngươi không nên nhúng tay! Phong Hải Loan nói, ngữ khí có chút nặng, đã bày ra cái giá của sư huynh. Đúng lúc này, chỉ nghe phía sau lại có động tĩnh truyền tới, rất nhanh nhìn thấy, sương mù bị tách ra, đi ra ba người. Tỉnh Trung Nguyệt, Huyết Qua, Khư Tinh, chỉ thấy trong tay bọn họ đều cầm một dây chuyền nho nhỏ, đang phát ra ánh sáng, xua tan sương mù. Hiển nhiên, bọn họ cũng được Hằng Hoang Thiên Tôn coi trọng, cho bọn hắn “chìa khoá” leo lên Thiên Hoang Sơn. Sao Lăng Hàn không có? - Ồ! Nhìn thấy Lăng Hàn cùng Hoài Kiếm, ba người Tỉnh Trung Nguyệt cũng hết sức kinh ngạc. - Các ngươi là... Ánh mắt của Phong Hải Loan đảo qua, ba người này đều cầm tín vật của Hằng Hoang Thiên Tôn, nói rõ hắn lại nhiều thêm ba sư đệ sư muội, cũng ý nghĩa cạnh tranh lại tăng lên.