Ngoài trấn, một chiếc xe ngựa hoa lệ đứng ở ven đường, mà bốn phía xe ngựa lại có mười mấy người đang thưởng trà luận đạo, Vân Hà tiên tử như bị “chúng tinh củng nguyệt”, được mọi người lấy lòng, mà nàng thì cười khanh khách, có vẻ nhẹ như mây gió. Những người này tất cả đều là Thiên Sứ tộc, mỗi người đều là mỹ nam mỹ nữ, có một loại hưởng thụ trên thị giác. - Tiên tử, người kia cũng quá phách lối a, lại để tiên tử đợi nhiều ngày như vậy! Có người khó chịu nói. - Phải, Vân Hà tiên tử chúng ta là nhân vật cỡ nào! - Quá không nên! - Coi như tiên tử tâm địa nhân từ, không muốn mở miệng, chúng ta cũng phải vì tiên tử đòi một cái công đạo. Mọi người mồm năm miệng mười, cực lực làm thấp đi Lăng Hàn. Bọn họ đương nhiên đố kị, bởi vì bọn họ biết, nếu như đổi lại là mình đến muộn nhiều ngày như vậy, Vân Hà tiên tử là tuyệt đối không thể chờ mình. Vân Hà tiên tử chỉ cười yếu ớt, trên mặt có vẻ ngạo nghễ. Hiện tại nàng bước vào Ngũ Trảm, chính là thời điểm khí phách cao nhất, cho rằng chênh lệch với Lăng Hàn đã vô hạn thu nhỏ lại, thậm chí vượt qua đối phương. Đúng, Đế Phi xác thực chết ở trong tay Lăng Hàn, nhưng Ngũ Trảm Đế giả cũng có thực lực phân chia cao thấp, hiện tại nàng cảm thấy mình vô cùng mạnh mẽ, hoàn toàn nắm giữ thực lực như Lăng Hàn. Từ Tứ Trảm đến Ngũ Trảm, tương đương với từ Tứ Trảm đến Phân Hồn, vượt qua một bước này đương nhiên kinh người, cũng khó trách nàng tự mình cảm giác như vậy. Hiện tại nàng thật muốn cùng Lăng Hàn luận bàn một hồi. Đúng lúc này, chỉ thấy Long Đồ dẫn một người lại đây. - Cái gì, Ác Ma tộc? Mọi người vừa nhìn, đều lộ ra vẻ căm hận cùng khinh bỉ. Thiên Sứ tộc nào không ghét Ác Ma tộc? Song phương tu lực lượng của Hắc Ám cùng Quang Minh chính là trời sinh đối địch, có thể miễn cưỡng sống chung hòa bình cũng là vì những Thiên Tôn kia hạ lệnh mới như vậy. Bọn họ tuyệt đối không ngờ, người Vân Hà tiên tử kiên trì chờ đợi lại là một Ác Ma tộc. Vân Hà tiên tử gật gù: - Hắn đúng là Ác Ma tộc. Muốn giới thiệu Lăng Hàn một chút, nhưng bỗng nhiên phát hiện nàng kỳ thực không biết gì về Lăng Hàn, thậm chí ngay cả tên cũng không biết. - Đã quên thỉnh giáo tên họ của ngươi? Nàng nhìn Lăng Hàn hỏi. Lăng Hàn vừa chuyển động ý nghĩ: - Ta là... Bá! Mọi người vừa nghe, đều nhe răng không ngớt, cái thứ này cũng thật không biết xấu hổ a, lại tự xưng là bá! Có vài cái tên cũng không thể kêu loạn, tỷ như ngươi không thể tùy tiện gọi mình là Kiếm Vương, Kiếm Hoàng, bằng không khẳng định sẽ bị người dùng kiếm đến khiêu chiến. Danh tự Bá này càng thêm chọc người, dù là ai vừa nghe trong lòng cũng không thích. - Bá đúng không, có dám luận bàn một hồi không? Có người về phía Lăng Hàn đưa ra khiêu chiến. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: - Đương nhiên có thể, có điều người đánh qua với ta xong đều sẽ không hiểu ra sao mà gọi ta ba ba. Mọi người đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó mới dồn dập tỉnh ngộ, tức đến run cầm cập. Bá bá mà gọi, không phải thành đang gọi ba ba sao. Tại sao miệng của người này nham hiểm như vậy, vừa lên liền chiếm tiện nghi của người. - Tử Thiên, dừng tay. Vân Hà tiên tử vội vã ngăn cản, người khiêu chiến này chỉ là một Tứ Trảm Vương giả, đối đầu Lăng Hàn vốn là đưa món ăn, hơn nữa Lăng Hàn ngay cả Đế Phi cũng dám bóp chết, còn có người hắn không dám giết sao? Người khiêu chiến kia đương nhiên sẽ không phục, ở trước mặt nữ thần thì làm sao có thể kinh sợ, hừ một tiếng nói: - Tiên tử yên tâm, ta ra tay sẽ có chừng mực. Xèo, hắn không chờ Vân Hà tiên tử nói tiếp, đã vọt người giết ra. Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, liền nhìn thấy người khiêu chiến kia bị Lăng Hàn nắm cái cổ. Lăng Hàn hơi toả ra sát ý trong cơ thể, nhất thời để người khiêu chiến kia run cầm cập, run giọng nói: - Bá, bá, bá, bá... Ở mọi người nghe tới, hắn xác thực gọi ba ba, ba ba. Người này thực sự là quá cay độc, lại lấy tên gọi như vậy. Vân Hà tiên tử đứng dậy nói: - Bá huynh, ta đánh với ngươi một trận. Lăng Hàn mất hết cả hứng, hắn ngay cả Vương giả Thất Liên Tam Diệp cũng đánh bại, như thế nào có hứng thú giao thủ với Lục Liên Đế giả, chỉ ngáp một cái, tiện tay vứt người khiêu chiến kia qua một bên nói: - Được rồi, cùng ngươi qua hai chiêu. Tất cả mọi người cực kỳ tức giận, Lăng Hàn rõ ràng cũng là Trảm Trần, khẩu khí lại lớn như vậy, cũng quá cuồng ngạo. Vân Hà tiên tử nhìn chằm chằm Lăng Hàn, chuẩn bị ra tay, nhưng con mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong lòng có một luồng khí lạnh sinh sôi, làm cho nàng không dám ra tay, chỉ cảm thấy hơi động sẽ bị Lăng Hàn đón đầu thống kích, hương tiêu ngọc vẫn. Đây là sau khi nàng bước vào Ngũ Trảm nắm giữ trực giác, mà nàng cực kỳ tin tưởng trực giác như vậy, dựa theo lão nhân nói, đây là một loại báo động trước đối với nguy hiểm, ngàn vạn lần không thể khinh thường. Vì tăng dũng khí cho mình, nàng lại lấy ra một thanh kiếm, toàn thân xanh lam, hình như thủy tinh, phía trên lạc ấn vô số phù văn cổ xưa. - Đây là Bích Nguyệt triều Sinh Kiếm! - Bảo khí của gia tộc Vân Hà tiên tử đời đời tương truyền! - Không không không, đây nhất định là phó kiếm, bằng không như thế nào sẽ để Vân Hà tiên tử mang ra? - Coi như là phó kiếm, cũng vô cùng mạnh mẽ a. - Ồ, làm sao Vân Hà tiên tử còn không ra tay? Tất cả mọi người kinh ngạc, Vân Hà tiên tử thật giống như choáng váng, chỉ bày biện tư thế nhưng vẫn không ra tay. Vân Hà tiên tử có khổ tự biết, nàng căn bản không dám ra tay, thật giống như đối mặt không phải là một người, mà là Hồng Hoang mãnh thú, một khi ra tay, nàng sẽ bị phản kích đáng sợ, trong nháy mắt mất mạng. Mà dưới khí thế khóa chặt, nàng ngay cả miệng cũng không dám mở, chỉ lo đồng dạng sẽ gặp đến công kích của Lăng Hàn. Trên trán nàng đổ mồ hôi cuồn cuộn, cả người ướt đẫm, chỉ cảm thấy cực kỳ uể oải, không phải thân thể, mà là tinh thần, chỉ muốn nằm xuống nghĩ ngơi thật tốt, một ngón tay cũng không muốn động. Coi như mọi người xem không hiểu Lăng Hàn cùng Vân Hà tiên tử trong lúc đó ám sóng phun trào, nhưng chỉ cần nhìn Vân Hà tiên tử đầu đầy mồ hôi lạnh liền biết nàng ở vào cục diện cực kỳ bất lợi. Bọn họ đều ngơ ngác, Lăng Hàn căn bản không có ra tay có được hay không, làm sao Vân Hà tiên tử như đánh một trận, hơn nữa còn là đại chiến gian khổ nhất, còn tựa như sắp chết.