Trình Vinh vội vàng triệt hồi bảy bàn tay lớn khác, tám đạo nguyên lực hợp nhất, toàn lực đi nhấc một tảng đá. Thẻ thẻ thẻ, đá hơi có chút dao động, nhưng phạm vi cực nhỏ. Lần này, Tỉnh Khả Binh cũng hoàn toàn biến sắc, hắn vội vàng khiển trách Tỉnh Đông: - Đi! Tỉnh Đông còn không biết tốt xấu, không phải là một Sáng Thế Cảnh nho nhỏ sao, cần phải có điều kiêng kị gì. Hắn còn muốn tranh thủ nói: - Gia chủ… - Câm miệng, đi theo ta! Tỉnh Hướng Binh trực tiếp ra tay, tóm lấy Tỉnh Đông, sau đó phi thân liền đi. Sau khi ra khỏi sơn cốc, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, vội vã gia tốc mà đi. Không có ai đuổi theo ra, rất tốt. - Tỉnh huynh! Tỉnh huynh! Trình Vinh lớn tiếng kêu lên, nhưng Tỉnh Hướng Binh chạy trốn càng nhanh hơn Đám người Trình Vô Nhai mặt như màu đất, bọn họ vốn tưởng rằng Trình Vinh vừa đến, sẽ có thể lập tức cứu bọn họ ra khổ hải. Nhưng trên thực tế, Trình Vinh thậm chí ngay cả động tảng đá cũng khó khăn, đây là chênh lệch thực lực như thế nào? Phải biết Lăng Hàn chỉ hời hợt chuyển mấy tảng đá lại đây, không có gia trì trận pháp, tế luyện mấy ngày mấy đêm gì? Cả người bọn họ run rẩy, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng thực lực của Lăng Hàn. Ánh mắt của Trình Vinh lấp loé, đột nhiên quay đầu bỏ chạy. Trong thung lũng này có cao thủ tuyệt thế, tuyệt không phải hắn có thể đối kháng. Xèo, thân hình hắn nhảy nhót, chỉ lát nữa là chạy ra khỏi sơn cốc, chỉ thấy hoa mắt, đã trở lại chỗ cũ. Xảy ra chuyện gì, nơi này có trận pháp sao? Mấy người Trình Vô Nhai cũng khiếp sợ không thôi, bọn họ không ngừng quya lại cũng coi như, làm sao Trình Vinh cũng như thế? Liên tục mấy lần, Trình Vinh biết mình không thể bỏ chạy, liền đứng vững lại, ánh mắt nhìn về phía Lăng Đông Hành, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn. Hắn muốn bắt người này, nói không chắc có thể làm con tin, vậy hắn liền có hi vọng thoát thân rồi. Hắn đột nhiên nhào tới Lăng Đông Hành, sau đó một tay thò ra, chụp vào cái cổ của Lăng Đông Hành. Chỉ lát nữa là nắm được, hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, lần thứ hai trở lại tại chỗ. Trong lòng hắn ngơ ngác, biết có vị cường giả kia ở, hắn căn bản không thể bắt được Lăng Đông Hành. - Lăng huynh! Hắn một lần nữa nhìn về phía Lăng Đông Hành, trở nên khách khí. - Bất kể như thế nào, chúng ta tóm lại là thân gia, lẽ ra nên trợ giúp lẫn nhau, cùng qua cửa ải khó. - Qua muội muội ngươi! Lăng Đông Hành vung quyền đánh tới. Oành! Trình Vinh muốn tránh, nhưng lập tức phát hiện thân thể của mình hoàn toàn bị cầm cố, muốn giơ lên một ngón tay cũng khó khăn. Bởi vậy, cú đấm này chặt chẽ vững vàng đánh lên người hắn, hắn đánh bay lên. Lăng Đông Hành đắc thế không tha người, lại xông lên, oành oành oành một trận đánh lung tung. Trình Vinh kêu thảm thiết, lực lượng trong cơ thể hắn ở trong lúc vô tình bị phong ấn, chỉ có thể lấy thể phách ngạnh kháng công kích, nhưng hắn lại không phải chuyên tu thể phách, chỉ là Phân Hồn cũng chỉ có thể luyện thể phách đến trình độ cao hơn Sáng Thế Cảnh một chút, không đến nỗi bị Sáng Thế Cảnh giết chết, nhưng bị đánh vẫn rất đau. Oành oành oành, Lăng Đông Hành phát tiết phẫn nộ ra, không ngừng oanh kích Trình Vinh, đánh cho Trình Vinh kêu thảm thiết không dứt, đồng thời cũng vô cùng phẫn nộ, hắn đường đường cường giả Phân Hồn lại bị một Sáng Thế Cảnh đánh như chó, vô cùng nhục nhã. Nhưng hiện tại, hắn chỉ nghĩ làm sao hóa giải nguy cơ này. Nếu như cường giả bí ẩn này muốn giết hắn, cũng không cần phiền phức như thế đúng hay không? Vì lẽ đó, nếu hắn chịu nỗi khổ da thịt, nói vậy thì sẽ không có nguy hiểm tính mạng. Đánh hơn nửa canh giờ sau, Lăng Đông Hành cuối cùng ngừng lại, hắn gần như cũng ra đủ khí. - Trình Dịch Phong đâu? Lăng Đông Hành hỏi, đánh Trình Vinh chỉ là vì hả giận, quan trọng nhất vẫn là giải quyết vấn đề của con gái, cũng không thể để con gái trở thành quả phụ a. - Ở Trình gia. Trình Vinh vội vàng nói, tất cả những thứ này đều từ Trình Dịch Phong mà lên, hiển nhiên cũng phải từ hắn mà kết thúc. - Bảo hắn từng bước từng bước quỳ lại đây! Lăng Đông Hành cắn răng nói, lại dám đuổi con gái của hắn. Kháo, lúc trước chính là Trình Dịch Phong trèo cao, hiện tại Trình gia đạt được ích lợi thật lớn, mà Lăng gia lại mất đi giá trị lợi dụng, liền không chút do dự quăng con gái của mình? Lẽ nào có lí đó. - Vâng! Vâng! Hiện tại Trình Vinh chỉ cầu mình thoát thân, còn Trình Dịch Phong làm sao để ở trong lòng. Đừng nói chỉ quỳ lại, dù chặt thành 180 khối hắn cũng không đáng kể. - Vậy thì cút cho ta! Lăng Đông Hành đá ra một cước. - Còn nữa, sau ba ngày, mang theo tất cả mọi thứ những năm này Trình gia các ngươi cầm đi từ Lăng gia chúng ta lại, coi như thiếu một khối Tinh Thạch cũng không được. Trình Vinh không ngừng gật đầu, chỉ cần có thể giữ được tính mạng, coi như bán toàn bộ Trình gia cũng không có quan hệ, chỉ cần hắn sống sót là được. Một cường giả Phân Hồn Cảnh hoàn toàn có thể trùng kiến một thế lực mạnh mẽ. Lăng Hàn xuất hiện, nhẹ nhàng vỗ lên người Trình Vinh hai lần, đánh vào vài đạo lực lượng: - Không nên vọng tưởng chạy trốn, ta gieo xuống một lớp cấm chế ở trên người của ngươi, sau ba ngày tới tìm ta giải, nếu không... ngươi tốt nhất nên đi chọn quan tài cho mình. Thân thể Trình Vinh nhất thời run lên, hắn quả thật có dự định mang theo tinh anh gia tộc cao bay xa chạy, nhưng có cấm chế này của Lăng Hàn, tự nhiên để hắn không dám có chút ý nghĩ. - Đi thôi. Lăng Hàn vỗ vỗ vai của hắn, thật giống như bạn tốt. Trình Vinh hồn bay phách lạc, biết lần này Trình gia xong rồi, Lăng Hàn hẳn cũng là Phân Hồn cảnh, điểm ấy hắn có thể khẳng định, nhưng tản mát ra khí tức không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần. Người ta căn bản chưa từng xuất hiện liền quản lý hắn không có tính khí, thực lực chênh lệch như trời cùng đất. Hắn cũng không biết làm sao trở lại Trình gia, cho đến khi thấy mọi người chen chúc, lúc này mới giật cả mình, tỉnh hồn lại. - Lão tổ tông, ngài làm sao? Một người đàn ông tuổi trung niên đến gần, cực kỳ anh tuấn, hơn nữa còn mang theo nụ cười tà khí. Hắn chính là Trình Dịch Phong, có danh xưng “sát thủ nữ nhân”, ngược lại không phải hắn biết giết nữ nhân, mà là mị lực của hắn quá lớn, không có nữ nhân nào có thể ngăn cản được. Đùng! Trình Vinh quất tới một tát, đánh cho Trình Dịch Phong ở tại chỗ xoay bảy tám vòng, lúc này mới ngừng lại. - Lão, lão tổ tông? Trình Dịch Phong trợn to hai mắt, có vẻ cực kỳ vô tội.