- Này. Thất ca hoàn toàn không còn tính khí, chỉ cái phương hướng. Lăng Hàn triển khai quy tắc Không Gian, cấp tốc đi tới. Gần như nửa nén hương thời gian sau, hắn ngừng lại. Phía trước xuất hiện một thôn trấn, cái này phóng tới tiểu thế giới, hoàn toàn có thể xưng là cự thành, nhưng ở Tiên Vực đây chính là một thị trấn nhỏ. Đến Liễu gia. Nhưng ở ngoài trấn nhỏ có một chi đại quân vây quanh, máy bắn đá phóng từng đá tảng, ném về phía trấn nhỏ. Oành! Không đợi đá tảng đập đến, phía trên trấn nhỏ liền có một lồng ánh sáng cản lại đá tảng, mà mỗi một lần va chạm, lồng ánh sáng sẽ run động, có phù văn lít nha lít nhít lấp lóe. Hiển nhiên, Liễu gia có trận pháp phòng ngự bảo vệ, mà Khổng gia đang dùng biện pháp nguyên thủy nhất tiến hành phá giải, tiêu hao hết năng lượng của trận pháp. Lăng Hàn chỉ nhìn lướt qua cũng đã sáng tỏ, trận pháp này là dựa vào nhân lực thôi thúc, giờ phút này, đang có mấy trăm người truyền nguyên lực vào trong trận pháp, rất nhiều người sắc mặt đã trắng bệch, kiên trì không được bao lâu. Thị lực xác thực không thể nhìn, nhưng thần thức phảng phất như thủy ngân cuồn cuộn trên mặt đất, không trừ một nơi nào. Thất ca trố mắt ngoác mồm, ba ngày trước hắn mới rời khỏi Liễu gia, nhưng trong nháy mắt lại trở về, nam nhân này đến tột cùng nắm giữ lực lượng to lớn thế nào? - Người nào? Chung quanh thôn trấn, có người nhà họ Khổng phát hiện Lăng Hàn, lập tức thả người đến, lớn tiếng quát tháo. - Xem trò vui, không cần làm phiền chiêu đãi ta. Lăng Hàn cười nói, dưới chân cũng không dừng lại. - Chiêu đãi cái đầu ngươi! Người có chút nóng tính lập tức đánh tới, vung đao về phía Lăng Hàn. Ai! Thất ca phát ra một tiếng thở dài, tựa hồ đã thấy kết quả của người này. Oành, quả nhiên, đao chém vào trên người Lăng Hàn, không những không thể chém phá phòng ngự, trái lại đàn hồi về phía hắn, mà tốc độ thật nhanh, phốc, sống dao đụng vào trên trán của người kia, trực tiếp đập phá cái đầu nát bét. Lăng Hàn không hề đồng tình, nếu như người kia hạ thủ lưu tình, không hề sử dụng toàn lực, vậy hẳn là có thể dễ dàng hóa giải một đòn đàn hồi này. Ai bảo hắn không chừa đường sống cho người khác, vậy cũng tuyên án cái chết của mình. - Thật can đảm! - Có cao thủ. Người của Khổng gia kinh ngạc thốt lên, sau khi hỗn loạn lung tung, có một người bước ra, mặt vuông chữ điền, có tư thế không giận mà uy. Đây là một Trảm Trần Cảnh, chỉ có Tam Trảm, nhưng xuất thân từ địa phương không giống, vận mệnh mỗi người cũng không giống, có Trảm Trần chỉ có thể trở thành giặc cướp, lưu manh, có lại ra dáng, phái đoàn so với cường giả Thăng Nguyên Cảnh còn muốn lớn hơn. - Các hạ, Liễu gia hủy diệt đã là chắc chắn, hà tất nhúng vào vũng nước đục này? Hắn từ tốn nói, ngữ khí bình tĩnh. Chết một Sáng Thế Cảnh mà thôi, tự nhiên không thể để hắn thay đổi sắc mặt. Đối phương tất nhiên là cường giả Trảm Trần, nếu là Tứ Trảm, vậy Liễu gia liền nắm giữ hai tên cường giả như vậy, sự tình không dễ xử lí. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: - Đã nói không cần chiêu đãi ta, cứ như vậy đi. Hắn phất phất tay, tiếp tục đi về phía trước. - Ha ha, vậy liền để ta tới ước lượng phân lượng của các hạ! Tam Trảm Lão Tổ kia ra tay, chộp tới Lăng Hàn. Nếu như hắn có thể dễ dàng đắc thủ, vậy hắn sẽ ở sau một đòn liền giết Lăng Hàn. Dám nhúng tay sự tình của Khổng gia, sống thiếu kiên nhẫn! Mà nếu như thực lực của đối phương mạnh, không yếu hơn hắn, vậy hắn sẽ khuyên đối phương rời đi. Dù sao bị một tên Trảm Trần Lão tổ nhìn chằm chằm là một chuyện cực kỳ phiền phức, trừ khi có nắm chắc giết chết, nếu không liền không nên dễ dàng đắc tội, Khổng gia gia đại nghiệp đại, tộc nhân vô số, lại có mấy người đạt đến Trảm Trần? Lăng Hàn tựa hồ căn bản không có ý thức đến đòn đánh này kéo tới, không ngừng bước đi, đầu cũng không quay lại. - Muốn chết! Trong nháy mắt Tam Trảm Lão Tổ kia sát ý như rực cháy, tay hắn cách Lăng Hàn đã không đủ một tấc, hắn có niềm tin tuyệt đối đánh giết Lăng Hàn. Vậy thì đi chết đi! Hắn không chút do dự lấy tay bắt xuống. - A.… Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Ai cũng cho rằng, người phát ra tiếng kêu thảm hẳn là Lăng Hàn, nhưng kết quả là hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Tam Trảm Lão Tổ kia của Khổng gia tay phải nâng cổ tay trái, vẻ mặt thống khổ. Hắn một đòn đánh vào trên lưng Lăng Hàn, nhưng phảng phất như đánh vào Tiên Kim, hơn nữa bởi vì hắn động sát niệm, ra tay tàn nhẫn, nên năm ngón tay của hắn đều đụng gãy. Tay đứt ruột xót, đương nhiên đau tận xương cốt. - A! Tam Trảm Lão Tổ kia gọi đến thê thảm, nước mắt sắp chảy ra. Lăng Hàn hơi quay đầu nói: - Không có sao chứ? Không có chuyện gì? Không có chuyện gì cái len sợi a, đương nhiên có chuyện! Có điều trong lòng Tam Trảm Lão Tổ kia càng nhiều chính là kinh hãi, đối phương bất động không tránh, mặc hắn bắn trúng một đòn, nhưng kết quả là hắn xương tay gãy vỡ, đây là thực lực kinh người cỡ nào? - Đại, đại nhân! Hắn mạnh mẽ đè xuống đau đớn, cung kính hành lễ với Lăng Hàn. - Vãn bối không có chuyện gì. - Vậy ngươi gọi cái quỷ gì? Lăng Hàn giả vờ kinh ngạc. - Vãn bối bị hóa điên. Tam Trảm Lão Tổ kia vội vàng nói. Lăng Hàn “Ồ” một hồi: - Vậy phải trị một hồi. Hắn đưa tay nhấn một cái, đùng, Tam Trảm Lão Tổ kia nhất thời bị chấn thành bảy tám khối, nhưng Lăng Hàn không có hạ tử thủ, bởi vậy, Tam Trảm Lão Tổ kia liều chắp vá tập hợp, vẫn có thể bọc mình lại, tiếp tục sống sót. Mà bất kể là ngoài trấn hay trong trấn, tất cả mọi người đều nhìn trố mắt ngoác mồm. Đây cũng quá mạnh đi. Tứ Trảm Lão Tổ? Chí ít, có khi là Vương giả trong Tứ Trảm, bằng không nào có mạnh mẽ như vậy. Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không ai biết Lăng Hàn cùng Liễu gia quan hệ làm sao, đến cùng là bạn hay địch, bởi vậy phía Liễu gia cũng không có như trút được gánh nặng, phía Khổng gia cũng không dám tiếp tục công kích, lập tức trở nên yên tĩnh. Một người liền khống chế chiến tranh, cái này chính là tác dụng của cường giả. Lăng Hàn không phản đối, hắn tiếp tục kéo Thất ca đi về phía trước, rất nhanh đến phía trước trấn nhỏ, đi lên trước nữa chính là trận pháp phòng ngự. - Các hạ là bạn hay địch? Trên tường thành, một lão giả nhìn Lăng Hàn hỏi. Đây là một Tứ Trảm Lão Tổ, cũng là Liễu gia đương đại gia chủ Liễu Hóa Sơn. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười: - Có khách tới, không mời ta vào ngồi một chút sao? Trên tường thành, người Liễu gia bắt đầu ngẩng đầu lên.