Chết. Trong trấn vốn an tĩnh sau đó bộc phát tiếng quát như sấm sét, tình thế náo loạn. Có người ngoài dám chạy tới trấn của bọn họ giết người, đây là khiêu khích trấn trụi. - Giết hắn! - Lại thượng nữ nhân của hắn! Oanh, tất cả mọi người lao tới, cả đám vung vẩy đao kiếm tấn công đám người Lăng Hàn. Lăng Hàn vung tay, ông, một đạo kiếm quang xẹt qua sau đó hóa thành mấy trăm đạo kiếm khí bay đầy trời. Sau dó kiếm khí biến mất, trên đường phố trong trấn không còn ai sống sót. Lăng Hàn đi nhanh về phía trước, hắn biết rõ Hùng Tứ ở nơi, đương nhiên hiện tại ở đâu thì hắn không rõ. Mấy người bọn họ đi nhanh tới trang viên, dừng lại, bởi vì Hùng Tứ đang chờ ở cửa. - Tại hạ Hùng Tứ, bái kiến chư vị! Hùng Tứ như người khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ đại hán thô kệch. - Không biết tại hạ có chỗ nào đắc tội mấy vị, tại sao mấy vị ra tay hung ác như thế? Lăng Hàn mỉm cười nói: - Nhìn không vừa mắt thì giết, hế nào? - Tốt cho một câu nhìn không vừa mắt! Hùng Tứ cười ha ha, trong tiếng cười to liền có bảy trung niên xuất hiện, ba bên trái, bốn bên phải Lăng Hàn. - Lão tử nhìn các ngươi không thoải mái, cũng sẽ làm thịt các ngươi! Sắc mặt hắn thay đổi thành hung ác. Vừa dứt lời, bảy người đồng thời ra tay, cùng lao tới tấn công Lăng Hàn. Bảy người này chính là nòng cốt của Hùng Bạo bang, đều là cường giả Dương Hồn, bảy người liên thủ có thể thắng ổn. Lăng Hàn tùy ý ra tay, ông, quy tắc hóa thành lợi kiếm chém qua bảy người này. Trong nháy mắt cả bảy người nằm dưới đất, cả thế giới thanh tịh. - Ca, có chuyện gì hảo hảo nói! Sắc mặt dữ tợn trên mặt Hùng Tứ biến mất sạch sẽ, hắn giống như con chó xù đang vẫy đuôi mừng chủ là Lăng Hàn. - Ca, xưng hô như thế nào? Thời điểm hắn nâng tay lên, XÍU...UU!, một đạo hắc quang bay ra khỏi ngực hắn bắn vào người Lăng Hàn. Hào quang này không chứa quy tắc nhưng tự thành thế giới, ẩn chứa quy tắc đặc biệt, có thể chặt đứt tất cả tồn tại trên thế giới này. Lăng Hàn vươn tay, ông, hắc quang dừng lại trước mặt hắn, nửa bước không tiến. - Hắc ám chi lực. Hắn nói nhỏ, áp lực như núi áp chế Hùng Tứ. Hùng Tứ kêu rên, sắc mặt tái nhợt. Tại sao thực lực của đối phương mạnh như vậy? Hắn là Âm Hồn, đối phương cũng là Dương Hồn, hắn vận dụng bí pháp được lực lượng tiên linh gia trì, hơn nữa xuất kỳ bất ý vẫn không thể đắc thủ. - Nói đi, cấp trên của ngươi là ai? Lăng Hàn hỏi. - Ca, lão Tứ chỉ thích nữ nhân, không thích nam nhân, cấp trên không có người nào! Hùng Tứ giả ngu với Lăng Hàn. Lăng Hàn đưa tay, kiếm quang đảo, một cánh tay Hùng Tứ rời khỏi bả vai. - Ah... Hùng Tứ kêu thảm thiết. - Cấp trên của ngươi là ai? Lăng Hàn hỏi, ngữ khí bình thản nhưng mang theo sát khí đáng sợ. Hắn tuyệt đối không nhân từ nương tay, nhất là đối với tu luyện giả hệ thống khác, bởi vì đây là sâu mọt ăn mòn tiên vực. Hùng Tứ lộ ra vẻ giãy dụa nhưng hắn vẫn kín miệng. Không nói đúng không. Lăng Hàn suy nghĩ, nói: - Chỉ có bạo cúc. Hùng Tứ lập tức thất kinh, trong tất cả thống khổ hắn không thể thừa nhận, bạo cúc tuyệt đối là một trong số đó. Lại nghĩ tới hậu quả khi phản bội tổ chức, toàn thân hắn run rẩy không lên tiếng. - Nữu đến! Hổ Nữu xông lên, bành bành bành, sau đó đánh loạn một hồi, đánh Hùng Tứ thành đầu heo, tuy Hùng Tứ tuy kêu thảm thiết không cốt khí nhưng vẫn không nói gì. - Vô dụng! Hùng Tứ dùng ngữ khí suy yếu nói: - Trong thức hải của ta bị hạ cấm chế, chỉ cần đề cập tới chuyện không nên nói sẽ chết. Như vậy? Đương nhiên Lăng Hàn sẽ không dễ tin, hắn điểm lên trán Hùng Tứ sau đó thần hồn tiến vào bên trong. Ông, thần thức hắn biến hóa giống hắn như đúc, nó chỉ thu nhỏ vô số lần sau đó tiến vào thức hải Hùng Tứ. Kỳ quái! Hắn lập tức phát hiện, bên ngoài thức hải Hùng Tứ quả nhiên có cấm chế, từng sợi khí tức màu đen bốc lên, nó tà ác không phù hợp với phiến thiên địa này, Lăng Hàn cảm thấy chán ghét. Sau khi hơi phân biệt một chút, Lăng Hàn phát hiện đây không phải là bản thân hắn bài xích, mà là quy tắc hắn tu luyện bài xích. Không tu quy tắc của thế giới, không thuộc về thế giới này đều là kẻ địch. Khí tức màu đen rất cường đại, tuy chỉ có một tia nhưng lại có năng lực chém giết thần hồn của hắn, Lăng Hàn không dám tùy tiện ra tay. Cứ như vậy buông tha Hùng Tứ? Khó gặp được người sống, Lăng Hàn nhất định phải móc ra thứ hữu dụng với mình. Thiên địa bổn nguyên có thể đối với kháng không? Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, bốn đạo bổn nguyên chi lực hoàn toàn bộ phát tiến vào người Hùng Tứ. - Ah! Hùng Tứ lập tức kêu thảm thiết, bốn đạo hào quang bay vào trong người hắn và biến thành bốn trụ chống trời. Bị bốn đạo bổn nguyên chi lực giày vò liên tục, Hùng Tứ không chết cũng phế, Lăng Hàn không thèm quan tâm việc này, chỉ cần móc được tin tức hữu dụng, như vậy đối phương chết cũng được. Bổn nguyên chi lực bảo hộ thần hồn, Lăng Hàn bắt đầu trùng kích thức hải Hùng Tứ. Những khí tức màu đen bắt đầu phản kích, hóa thành đao, kiếm, búa, việt, trảm trảm trảm trảm, Lăng Hàn lại sử dụng bốn đại bổn nguyên chi lực tiến hành đối kháng. Thần thức đối kháng cũng phải xem đẳng cấp võ đạo, bốn đạo thiên địa bổn nguyên đều là cấp Tiên Vương, một khi không bị tu vi Lăng Hàn hạn chế, độ cao của chúng vượt xa Lăng Hàn. Oanh, thần thức Lăng Hàn bắn ra hào quang bốn màu, hắn hóa thành chiến thần vượt qua mọi chông gai, dũng cảm tiến tới. Tuy hán vẫn têến lên phía trước nhưng nội tâm cực kỳ hoảng sợ, bởi vì bốn đạo bổn nguyên chi lực liên thủ mới có thể trảm phá chướng ngại phía trước, thực lực người bố trí cấm chế này cao thâm khosdof. Vào lúc Lăng Hàn sắp giết vào trong thức hải Hùng Tứ, dường như khí tức màu đen biết không thể ngăn cản hắn tiến vào thức hải, chúng lại không tấn công Lăng Hàn, ngược lại chém giết Hùng Tứ. - Không tốt! Lăng Hàn kêu khổ nhưng làm sao ngăn cản? Oanh, thức hải của Hùng Tứ nổ tung, hoàn toàn không có lực chống cự. Đáng chết! Lăng Hàn đành phải ra tay toàn lực bắt lấy mảnh vỡ trí nhớ Hùng Tứ, được bốn đạo bổn nguyên chi lực đối kháng cho nên vẫn có thể bảo toàn một ít trí nhớ của Hùng Tứ. - Tiên cổ chiến trường... Rút ra bổn nguyên... Hắc Long Vương... Lăng Hàn thì thào tự nói, hắn đạt được mảnh vỡ trí nhớ ít tới thương cảm nhưng vẫn phát hiện mấy câu mấu chốt. Làm hắn sợ hãi nhất chính là câu rút ra bổn nguyên. Bổn nguyên, tuân theo ý chí thiên địa mà sinh, đại biểu cho thiên địa đại đạo, nếu như bổn nguyên bị phá hủy, từ đó sẽ đả kích phiến thiên địa này.