- Tên ghê tởm, để Nữu đánh nổ hắn! Hổ Nữu tức giận nói, hung tính ác quá độ, nhe răng nanh nhỏ. Lăng Hàn ngăn lại nói: - Để cho ta tới. - Ngươi? Không địch nổi ba chiêu của ta. Tư Không Hạo tăng mạnh cường độ kích thích. Lăng Hàn không tức giận chút nào, bởi vì người như thế đương nhiên không đáng. Hắn cười nhạt, nhắm Tư Không Hạo đấm ra một quyền, ong ong ong, trên tay phải của hắn hiện lên từng phù văn, một quyền như có thể đổ nát bầu trời. - Không đỡ nổi một đòn! Tư Không Hạo đồng dạng đáp lễ một quyền. Oành! Nắm đấm của hai người chạm vào nhau, nhất thời, ánh sáng quy tắc tán loạn. Lăng Hàn đằng đằng đằng lùi lại bảy bước, sau đó liền đứng vững bước chân, cười nói: - Chỉ như thế! Tư Không Hạo không lùi, ở trên đòn đánh này hắn chiếm thượng phong, nhưng sắc mặt của hắn không đẹp đẽ một chút nào, bởi vì kết quả này cùng hắn dự đoán hoàn toàn khác nhau. Chỉ là Dương Hồn, sức chiến đấu lại mạnh như thế? Ngay cả Thiên Thanh Nguyệt cũng lộ ra vẻ thận trọng, hắn một tay liền có thể trấn áp Tư Không Hạo, mà Lăng Hàn đối đầu Tư Không Hạo cũng không địch lại, vậy càng thêm không thể là đối thủ của hắn. Nhưng Lăng Hàn chỉ kém Tư Không Hạo một tia, chiến lực như vậy cũng quá kinh người, ngay cả hắn năm đó cũng chỉ như thế. Đây là một Đế giả đỉnh cấp, thiên phú võ đạo tuyệt không kém gì hắn! Tư Không Hạo sững sờ, sau đó thẹn quá thành giận. Lại dám châm biếm hắn? Đi chết! Hắn khẽ quát một tiếng, song quyền liền động, thình thịch xông mạnh, mỗi oanh một quyền thì có một vệt sáng đánh ra, trong nháy mắt liền có mấy trăm đạo lưu quang rơi về phía Lăng Hàn, phong tỏa tất cả đường lui của Lăng Hàn. Vừa nãy tuy hắn không có hạ thủ lưu tình, nhưng không có sử dụng Tiên thuật, hiện tại dùng tới Lưu Tinh quyền, sức chiến đấu tăng vọt một đoạn dài, vẫn có khả năng ở trong hai chiêu còn lại giải quyết Lăng Hàn. Trong ánh mắt của Lăng Hàn cũng lướt qua một đạo hung mang, đối phương đây là hạ tử thủ! Ngươi thủ đoạn ác độc vô tình với ta, vậy cũng đừng trách ta hạ thủ lưu tình, cái này vốn là ngươi đi tới trêu chọc ta. Bản Nguyên trùng kích! Oanh, cả người Lăng Hàn phát sáng, sau đó từ trong cơ thể bắn ra một đạo ánh sáng đáng sợ, bắn về phía trước. - Không được, mau lui lại! Thiên Thanh Nguyệt kinh hãi, một đòn như vậy có thể bằng hắn toàn lực ứng phó, Tư Không Hạo bị công kích như vậy oanh trúng, tuyệt đối là lập tức bỏ mạng. Hắn gọi rất lớn tiếng, nhưng then chốt là, Tư Không Hạo làm sao có thời giờ, nào có khả năng né tránh? Oanh, một đạo quang mang bắn qua, quy tắc thiên địa xuất hiện hỗn loạn to lớn. Đây chính là Bản Nguyên trùng kích, ngoại trừ quy tắc hệ Thổ, bốn loại quy tắc khác kịch liệt va chạm, bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ, càng ảnh hưởng thiên địa đại đạo ở phụ cận. Tư Không Hạo? Đã không thấy, ở dưới đòn đánh này hình thần câu diệt. Đường đường Vương giả Thiên Hồn Cảnh, lại không phải đối thủ của Dương Hồn cảnh! Cái này ai có thể tin tưởng? Thiết luật võ đạo quyết định Tư Không Hạo trong hai ba chiêu liền có thể Lăng Hàn đánh giết, nhưng hiện tại… khó mà tin nổi. Vì sao có thể có Dương Hồn cảnh mạnh mẽ như vậy? Trong ánh mắt của Thiên Thanh Nguyệt lập tức trở nên ác liệt, càng có một tầng mù mịt. Vừa nãy, Lăng Hàn biểu hiện hơi kém Tư Không Hạo cũng làm cho hắn cảm thấy thực lực của Lăng Hàn theo kịp mình lúc trước, nói cách khác, nếu như hiện tại tu vi của Lăng Hàn cũng là Thiên Hồn, hai người hẳn là đứng ngang hàng. Đương nhiên, Thiên Thanh Nguyệt khẳng định có tự tin mạnh mẽ, cho rằng hắn vẫn có thể hơn một chút. Nhưng Lăng Hàn lại một đòn liền đánh giết Tư Không Hạo, đủ để sánh ngang thực lực bây giờ của hắn, điều này cũng đánh nát sự tự tin của hắn. Hắn cũng không nhận ra mình ở Dương Hồn cảnh có thể làm được điểm ấy. Mình làm không được, nhưng Lăng Hàn có thể, chênh lệch này còn không rõ ràng sao? Hắn lại không bằng Lăng Hàn, không bằng gia hỏa bị hắn xem thường này. Hắn xem thường Lăng Hàn, chẳng phải là càng xem thường mình sao? - To gan! Phía sau Thiên Thanh Nguyệt, có một thị vệ từ trong khiếp sợ tỉnh hồn lại, lập tức chỉ vào Lăng Hàn quát mắng. Hắn không chỉ là Thiên Hồn Cảnh, càng là Hoàng giả. Bằng tâm mà nói, hắn tuyệt không phải là đối thủ của Lăng Hàn, nhưng cho dù ngạnh kháng đòn đánh kia cũng chỉ bị thương, tuyệt đối không thể bị giết chết. Bởi vậy, hắn có đủ sức lực đi trách cứ Lăng Hàn, chỉ cần có thể chặn Lăng Hàn mấy chiêu, Thiên Thanh Nguyệt tự nhiên sẽ thay hắn ra mặt. - Tư Không chỉ luận bàn với ngươi một chút mà thôi, nhưng ngươi lại hạ tử thủ, quá độc ác! Hắn tiếp tục nói. - Ồ? Lăng Hàn lắc đầu, mới đầu Tư Không Hạo xác thực chỉ muốn nhục nhã hắn, nhưng chiêu thứ hai đã động sát ý, chuyện này làm sao vẫn là luận bàn? Các ngươi muốn ỷ thế hiếp người, đổi trắng thay đen sao? - Giết đã giết, vậy thì như thế nào? Khẩu khí của Lăng Hàn cực kỳ cứng rắn, các ngươi đã muốn hùng hổ doạ người, vậy hắn cũng không có đạo lý kinh sợ. - Giết người... Đền mạng! Thị vệ kia uy nghiêm đáng sợ nói. - Đền mạng! Các thị vệ khác cũng lớn tiếng kêu lên. Thiên Thanh Nguyệt không có mở miệng, nhưng ánh mắt cực kỳ ác liệt, có sát khí dật động. Nếu như sức chiến đấu của Lăng Hàn vẻn vẹn chỉ như vậy, vậy lấy tự kiêu của hắn là xem thường đối phó Lăng Hàn, bởi vì hắn chắc chắc đánh nhau cùng cấp khẳng định là hắn thắng được. Nhưng thấy được sức chiến đấu chân chính của Lăng Hàn, Thiên Thanh Nguyệt liền không có tự tin như vậy. Đánh nhau cùng cấp... hắn tất bại! Không nói cùng cấp, chỉ cần Lăng Hàn tiến vào Âm Hồn, vậy phỏng chừng liền có thể áp chế hắn. Điều này làm cho hắn sát ý rực cháy, làm một tên Đế giả vô địch, không thể vượt giai trấn áp đối thủ coi như thôi, lại còn bị người ngược lại áp chế, hơn nữa còn chênh lệch ròng rã hai cảnh giới nhỏ, đây là sự tình không cách nào nhịn được. Lẽ nào hắn chỉ là một võ giả bình thường, mà Lăng Hàn là Đế giả vô địch? Cái này là hắn nghĩ hơi quá. Bởi vì Lăng Hàn dùng Bản Nguyên trùng kích, uy lực sẽ theo cảnh giới của hắn tăng lên mà tăng lên, nhưng chủ yếu bị giới hạn ở cảnh giới lớn, cảnh giới nhỏ biến hóa mang đến sức chiến đấu tăng lên cũng không phải hết sức rõ ràng. Bởi vậy, cho dù Lăng Hàn bước vào Âm Hồn cũng không cách nào ung dung trấn áp hắn, ngay cả Địa Hồn cũng không được, chỉ có đạt đến Thiên Hồn mới có thể làm đến. - Không ai có thể giết người của ta, còn có thể phủi mông một cái rời đi! Thiên Thanh Nguyệt mở miệng.