Lăng Hàn cười nhạt, nói: - Thế nào, vẫn không phục? Tới đây, xem ta đánh cho các ngươi phục thế nào. Người của Quảng Long Thiên đều cứng người lại, sau đó nhìn về phía Thư Nhã Dung. Trong số mọi người ở tại đó, cũng chỉ có Thư Nhã Dung có khả năng đối đầu với Lăng Hàn. Thư Nhã Dung không nói tiếng nào. Kỷ Vô Danh đã nói, muốn đích thân lấy tính mạng của Lăng Hàn. Bởi vậy đừng nói nàng ra tay với Lăng Hàn, nếu như Lăng Hàn gặp phải nguy hiểm tính mạng, nói không chừng nàng còn có thể tương trợ. Lăng Hàn nhoẻn miệng cười. Cho dù Thư Nhã Dung ra tay hắn cũng không sợ hãi. Trước đó, khi cùng Kỷ Vô Danh chiến đấu hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng. Thực lực của đối phương nhiều lắm cũng chỉ tương đương với hắn. Đây là ở dưới tình huống không suy nghĩ dùng tới đại chiêu. Hắn đảo mắt nhìn về phía sáu người Mã Lộ Cương, nói: - Đại nam nhân khác dựa vào một nữ nhân. Có giỏi lao tới đây. - Ngươi thật sự cho rằng mình có gì đặc biệt hơn người sao? Mã Lộ Cương nhảy ra ngoài. Trong lòng hắn biết rõ, mình không phải là đối thủ của Lăng Hàn. Nhưng muốn chống đỡ mười chiêu trăm chiêu lại không thành vấn đề. Bởi vậy, hắn quyết định nhảy ra đánh mấy chiêu, lấy chút mặt mũi trở về. Lăng Hàn chợt hiện. Vèo. Thân hình hắn nhanh như lưu quang, trong nháy mắt đã đi tới trước người Mã Lộ Cương. Hắn đưa tay chộp về phía mặt đối phương. - Làm càn! Mã Lộ Cương rống lên một tiếng, vung chưởng đáp lễ về phía Lăng Hàn. Ngươi quả thực mạnh hơn ta, nhưng cũng không thể khinh thường ta như vậy được. Khóe miệng Lăng Hàn cong lên, hiện lên một nụ cười giễu cợt. Hắn lấy ra lực của Hắc Tháp. Lực thời gian chuyển động. Tốc độ của Mã Lộ Cương nhất thời trở nên vô cùng chậm rãi. Dòng thời gian giảm. Lấy độ cao của hắn hiện tại, chỉ cần có giảm xuống tốc độ Mã Lộ Cương một cách có giới hạn là hoàn toàn đủ. Sau đó một chưởng đè xuống, giống như tiến vào chỗ không người, nắm lấy mặt của đối phương, trực tiếp xách lên. Dựa vào! Cảnh tượng như vậy thấy toàn thân người của Quảng Long Thiên đều ớn lạnh. Mã Lộ Cương chính là Đế giả xếp hạng thứ tám. Tuy rằng không thể so sánh được với ba quái thai đứng đầu, nhưng so với trước mười còn không lợi hại sao? Nhưng hắn ở trước mặt Lăng Hàn cũng không địch nổi một đòn! Trước đó Lăng Hàn có mạnh như vậy sao? Điều này đương nhiên là Lăng Hàn cố ý lập uy. Bằng không hắn cũng không vận dụng Hắc Tháp đối phó với một "người yếu" như vậy. - Ô. Mã Lộ Cương giãy dụa, nhưng chỉ hoàn toàn là phí công. Trên mặt hắn đều là phẫn nộ, xấu hổ. Đường đường là Đế giả lại không thể địch nổi một đòn. Thật mệt cho hắn trước đó còn vọt lên. Mất mặt chết người. - Không có bao nhiêu cân lượng, thì ngoan ngoãn chờ đợi đi. Không nên đi tìm chết! Lăng Hàn lộ vẻ uy nghiêm đáng sợ nói, tràn ngập sát ý lạnh như băng. - Lăng Hàn, buông tay! Thư Nhã Dung trách mắng. Nàng sẽ không ra tay với Lăng Hàn, cũng không có nghĩa là sẽ ngồi yên nhìn Lăng Hàn sát hại người của Quảng Long Thiên. Lăng Hàn liếc mắt nhìn về phía nàng, thản nhiên nói: - Ta biết nàng sao? - Không nên ép ta! Thư Nhã Dung cũng lạnh dưới mặt. Lăng Hàn thoáng dùng sức. Cái cổ Mã Lộ Cương nhất thời bị vặn gãy. Hai tay, hai chân co quắp một hồi, sau đó lại thả ra. Đế giả thì như thế nào, cũng chỉ có một mạng. - Ngươi… Thư Nhã Dung giận dữ. Ầm. Mái tóc đen không gió tự động chuyển động, bốc cháy lên hỏa diễm hừng hực. Lăng Hàn chắp hai tay sau lưng, nói: - Ngươi cái gì mà ngươi. Ta thiếu nợ gì nàng sao? Không nên vung tay múa chân đối với ta. Ta muốn làm cái gì, không cần nghe theo mệnh lệnh của ngươi! Hai tay Thư Nhã Dung nắm lại. Nếu như nàng còn có lực Tiên Vương, vậy trong nháy mắt là có thể bắt được Lăng Hàn. Muốn đánh nhau muốn giết tùy ý. Nhưng bây giờ nàng lại một điểm nắm chắc cũng không có. - Đi! Nàng cắn răng nói. Tấm bia đá truyền thừa đã bị hủy. Có ở lại ngọn núi thứ hai này nữa cũng không có ý nghĩa. Năm người Quảng Long Thiên đều dâng lên cảm giác thỏ chết cáo xót thương. Nhìn Lăng Hàn cướp đoạt thần khí không gian trên người Mã Lộ Cương, lại cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, quay đầu rời đi. Ầm. Trên tay Lăng Hàn giơ Cửu Thiên Hỏa lên, thiêu đốt thi thể Mã Lộ Cương thành tro tàn. Oán hận của người chết tiêu tan, liền khiến cho hắn sạch sẽ trở về thiên địa. - Lăng Hàn hư hỏng, Nữu còn thiếu một chút xíu là học được thức thứ tám. Hổ Nữu đánh tới, treo ở trên người Lăng Hàn ỏn ẻn nói. Lăng Hàn mỉm cười, nói: - Không có việc gì. Sau này ta sẽ dạy chiêu này cho các nàng. Tấm bia đá truyền thừa đã hỏng, nhưng hắn lại được hết tám kiếm chân truyền. Nói không chừng chờ sau khi hắn tăng lên tới một độ cao nhất định, còn có thể tự mình ra kiếm thứ chín tiếp theo. Nhất định có thể. Trong lòng Lăng Hàn thầm nói. Hắn có đại đạo chân giải của quy tắc giết chóc. Lại thêm tám kiếm đầu của Diệt Thiên Cửu Kiếm, chỉ cần thông hiểu đạo lí, muốn tìm ra chiêu thứ chín chỉ là vấn đề thời gian. - Lăng huynh, ta cũng trông cậy vào ngươi. Nghiêm Tiên Lộ mặt dày nói. Diệt Thiên Cửu Kiếm vô cùng cường đại. Đây chính là kiếm thành lập ở trên quy tắc giết chóc. Ở trước Tiên Vương, cho dù so với tiên thuật quy tắc ngũ hành và hệ lôi vẫn mạnh hơn. Lăng Hàn cười ha hả, không trực tiếp trả lời. Có thời gian hắn không ngại dạy. Nhưng hắn lại là một người bận rộn, không có khả năng dừng lại lâu ở một nơi. Cho nên hắn cũng không dám bảo đảm. Thật may, Nghiêm Tiên Lộ cũng chỉ nói một chút mà thôi. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, cũng không thể cưỡng ép được. Bọn họ xuống núi. Đi lên thì khó khăn, nhưng rời khỏi đó lại đơn giản. Mỗi người đều nhớ con đường lúc đi tới. Xuống núi tất nhiên là chuyện dễ dàng. Bọn họ đi tới ngọn núi thứ 3. Điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, ngọn núi thứ ba lại có thể vô cùng dễ leo lên. Không có trọng lực, không có mê cung, không có quái vật cản đường. Bởi vậy, chỉ sau bảy ngày bọn họ đã leo đến đỉnh núi. Trên thực tế, bọn họ cũng không có đến được đỉnh núi. Bởi vì ngọn núi này bị chém ngang. Tuy vậy, nó vẫn rất cao. Thảo nào không các loại ngăn cản. Bởi vì ngọn núi này đã bị hủy. - Chắc là bị hủy lúc Tiên Vương đại chiến. - Thật sự làm cho người ta thấy say mê. Trận chiến đấu trước đây phải kinh người tới mức nào? - Thật sự muốn xem thử cảnh Tiên Vương chiến đấu một chút. Bọn họ thốt ra cảm thán, sau đó xoay người, xuống khỏi ngọn núi thứ ba. Hiện tại, bọn họ muốn tìm, chỉ có Liệt Diễm Lôi Kích Mộc, thiên địa bản nguyên.