Thoải mái, quá thoải mái, so với kiếm lời một trăm tỷ tinh thạch còn thoải mái hơn nhiều. Hắn thật sự hài lòng với đồ đệ này, đáng tiếc, suy nghĩ vì tiền đồ của Lăng Hàn, hắn không thể tán thưởng Lăng Hàn, đây là tiếc nuối của hắn, nhưng phải đẩy Lăng Hàn lên vị trí Thánh Tử, kiệt xuất của hắn sẽ trở thành vạn chúng chú mục, trở thành minh tinh sáng chói mắt nhất. - Được đồ đệ tốt như thế này, còn cầu cái gì? Hắn cảm khái lấy, lão hoài đại sướng. Mười ngày mà thôi, đương nhiên thoáng qua tức thì. Lăng Hàn đặc biệt ít xuất hiện trong mấy ngày nay, bởi vì hắn vẫn đang chải vuốt thuật luyện linh. Hắn chỉ thành công một lần nhưng cách viên mãn không xa. Đan dược chỉ có thể luyện linh chín lần, trong tình huống bình thường tìn, tam luyện, tứ luyện đã phi thường khó lường, bởi vậy chất lượng mỗi lần luyện linh cực kỳ trọng yếu. Hai tên đan sư tiêu chuẩn khác nhau, đồng thời luyện linh một loại tiên đan đều là tam luyện, kết quả cuối cùng có khả năng như trời với đất. Lăng Hàn muốn cố gắng đạt tới mức độ cao nhất, tuy Tử Thành đan sư nói, đẳng cấp đan sư tăng lên sẽ ảnh hưởng tới thuật luyện linh, hắn tạm thời không trở thành đan sư nhị tinh nhưng không ngại hắn hạ công phu vào thuật luyện linh. Từ nhất tinh đến nhị tinh, trình độ phức tạp khi luyện đan cao hơn gấp trăm lần, một là đan dược cho Trảm Trần dùng, một là đan dược cho Phân Hồn dùng, có thể là một cấp bậc sao? Tử Thành đan sư đã rất lạc quan, Lăng Hàn có khả năng dùng thời gian trăm vạn năm trở thành đan sư nhị tinh. Đây đã là cân nhắc có phòng tu luyện thời gian. Nhưng Tử Thành đan sư cũng không biết Lăng Hàn còn có Luân Hồi Thụ, thứ này giúp ngộ đạo đạt tới hiệu quả kinh người. Cho dù như thế, Lăng Hàn cũng phải mất mấy ngàn năm mới có thể thành đan sư nhị tinh. Lăng Hàn cũng từng thôi diễn đan dược của đan sư nhị tinh, hắn chỉ thôi diễn một phần vạn đã phải dừng lại. Trong đó liên quan tới quá nhiều thiên địa quy tắc phiền phức, tuy Trảm Trần Cảnh có thể luyện chế nhưng tiêu hao thời gian quá dài. Hơn nữa dùng nhiều thời gian như vậy cũng chỉ luyện ra một loại đan dược nhị tinh mà thôi. May mắn bước vào Trảm Trần là có thọ nguyên vô hạn, nếu không một gã đan sư nhị tinh cho tới khi chết cũng không thể luyện ra mấy loại đan dược. Lăng Hàn không có tham, hắn bắt đầu mở rộng luyện chế đan dược nhất tinh, hơn nữa hắn cũng đặt tâm tư vào luyện linh. Luyện linh, nó thuộc về lý giải tiên dược và đan dược tạo thành, còn có thiên địa đại đạo vận chuyển. Trên thực tế, tất cả đều có thể thành đạo. Trong cổ giới đã có người lấy đan nhập đạo, tại tiên cũng có thể, ví dụ như Tử Thành đại sư, thời điểm hắn là đan sư nhất tinh chỉ có thực lực Trảm Trần, sau đó hắn không tu luyện, chỉ lo luyện đan. Hắn cứ luyện và luyện, hắn tự nhiên đạt tới tứ trảm đỉnh phong, sau đó thuận lợi Phân Hồn, mở Tiên Phủ, trở thành Thăng Nguyên. Thiên hạ vạn đạo, trăm sông đổ về một biển. Cho nên, Lăng Hàn hết sức bảo trì bình thản, bởi vì luyện đan cũng là một loại tu luyện. Mười ngày sau, Nữ Hoàng xuất quan. Cũng không phải nàng đạt tới tứ trảm đỉnh phong, mà là hôm nay là lễ lớn của Lăng Hàn, đương nhiên nàng phải cổ động phu quân một chút. Sáng sớm, Lăng Hàn mang theo hai nữ xuất phát, Nhu Yêu Nữ không mời mà tới, mặt dạn mày dày giả mạo bằng hữu Lăng Hàn, Lăng Hàn sắp trở thành Thánh Tử thành Đan Đạo, chẳng phải sau này có thể tùy tiện lấy tiên đan sao? Yêu nữ khôn khéo như nàng, tự nhiên biết rõ hiện tại phải kéo quan hệ với Lăng Hàn. Kỳ thật Lăng Hàn rất không muốn thân cận với nàng quá, đó là vì mị lực của yêu nữ rất lớn, thứ hai lại bị Nữ Hoàng luôn ám chỉ muốn thu Cửu Chuyển Mị Thể, trong lòng của hắn có kháng cự nhất định. Nhìn thấy yêu nữ tươi cười, cái gọi là vươn tay không đánh mặt người cười, đuổi cũng không tốt đuổi. Thiên Phượng Thần Nữ lại ôm Thạch Lỗi và Thạch Ngọc, hai tiểu hài tử này đúng là hùng hài tử, vô cùng bất hảo, lúc này dò xét Nhu Yêu Nữ cao thấp, lại đánh giá rất chuyên nghiệp, việc này làm Lăng Hàn rất im lặng, hai tiểu hài tử học được từ ai? Hai hùng hài tử này không sợ trời không sợ đất nhưng chỉ sợ Nữ Hoàng, dường như Nữ Hoàng cường thế tới mức bọn chúng bị ảnh hưởng. Nghi thức đăng cơ diễn ra tại tầng thứ tư, bởi vậy có thể tới đây đều có lai lịch lớn, không ai có bối cảnh thấp hơn thế lực tam tinh. Ánh mắt Lăng Hàn nhìn sang, lúc này nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, như Phó Cao Vân, Phó Thông Hải, còn có Tư Đồ Đường, Hướng Nghiêm. Phải biết rằng Phó gia cách nơi này xa xôi vạn dặm, cho dù sử dụng không hạm chạy tới, không có thời gian nửa năm trở lên là không thể nào, nhưng lúc này thấy bọn họ ở nơi này, có thể thấy được thế lực của thành Đan Đạo lớn bao nhiêu. Người tới nơi này không nhất định nhớ ơn thành Đan Đạo, nhưng nếu đã tới, vạn nhất bị người ta ghi hận thì têế nào/ Đan sư trong thiên hạ, ít nhất là đan sư tại đông tiên vực xem thành Đan Đạo là thánh địa, chỉ cần thành Đan Đạo hiệu triệu một lời, nhất định sẽ có vô số đan sư hưởng ứng. Cho nên dù là thế lực tứ tinh cũng miễn cưỡng so với thế lực ngũ tinh. Nhưng lúc đám người Phó Cao Vân nhìn thấy Lăng Hàn, bọn họ há hốc mồm, nhất là Phó Hiểu Vân, đôi mắt của nàng mở to, ngược lại Tư Đồ Tiểu Chân dấu diếm vẻ mặt, chỉ thì thào: - Gia hỏa này không phải bị người ta bạo cúc sao, hiện tại leo lên vị trí Thánh Tử? Tuy bọn họ nghe nói Thánh Tử mới của thành Đan Đạo tên là Lăng Hàn, nhưng tuyệt đối, tuyệt đối không có khả năng liên hệ với Lăng Hàn. Một người bị đuổi giết biến hóa nhanh chóng thành Thánh Tử của thành Đan Đạo, ai có thể tin? Nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Lăng Hàn, bọn họ có cảm giác như giấc mộng, chỉ cảm thấy quá không chân thực, quá hư huyễn. Không chỉ có Phó gia, còn có Thái Âm giáo, còn có Hàn gia, Thiên Triệu gia... Bọn họ há hốc mồm nhìn sang Lăng Hàn, lúc trước có vị thống lĩnh của Côn Bằng Cung ra mặt đánh bọn họ không có chút tính tình, hiện tại Lăng Hàn lại thành Thánh Tử của đại giáo tứ tinh, bọn họ càng không dám nhắc tới chuyện báo thù. Trong lòng bọn họ ai cũng có một ý niệm, chính là Lăng Hàn quá biết giày vò. Hắn là người có thiên phú võ đạo nghịch thiên, có thể chém giết hai gã truyền nhân Tiên Vương đại giáo, hiện tại lại lăn lộn phong sinh khởi thủy trong thành Đan Đạo, dưới gầm trời này làm sao có người yêu nghiệt như thế? Lăng Hàn chỉ cười cười với Phó Cao Vân, sau đó hắn đi vào sân rộng.