Ai quen? - Tùy ngươi cho rằng thế nào thì thế nào! Lăng Hàn khoát khoát tay, nghênh ngang rời đi. - Nhu tiên tử! Lỗ Tiên Minh lớn tiếng kêu lên, - Ngươi thật muốn theo người này? Ngươi phải hiểu rõ ràng, việc này sẽ mang lại tai nạn cho ngươi, thậm chí là tai nạn cho cả sư môn của ngươi! Nhu Yêu Nữ cũng không quay đầu lại, nói: - Cám ơn lỗ Thánh Tử thịnh tình khoản đãi, nhưng ta quấy rầy đã lâu, vẫn không muốn phiền toái Lỗ công tử! Sắc mặt Lỗ Tiên Minh càng âm trầm, hắn tự nhiên biết rõ đây chỉ là Nhu Yêu Nữ tìm cớ, kỳ thật đã phân rõ giới hạn với mình. Hai đấm của hắn xiết chặc, cảm giác mình bị phản bội hai lần. Vốn Lăng Hàn rõ ràng ăn của mình, ở của mình nhưng lại đi khảo hạch đan sư, tâm của hắn cực kỳ rối loạn! Sau đó là Nhu Yêu Nữ, hắn bị mị lực của nàng chinh phục, xem như người của hắn, nhưng còn bây giờ thì sao, đối phương không lưu luyến rời đi. Đây là hắn tự tác đa tình, trước đừng nói Lăng Hàn căn bản không nợ hắn, cho dù là Nhu Yêu Nữ cũng không có lý do gì ở chỗ của hắn hai ngày phải lấy thân báo đáp. Lăng Hàn không có tâm tình nói chuyện với hắn, lập tức rời đi. Nếu như Lỗ Tiên Minh thức thời, việc này sẽ chấm dứt thì tốt, nhưng đối phương muốn làm ra chuyện gì đó, như vậy cũng đừng trách hắn không khách khí. Nhu Yêu Nữ bước nhanh, nếu như phải làm ra lựa chọn, Lăng Hàn khẳng định đáng tin cậy hơn Lỗ Tiên Minh nhiều. - Thánh Tử! Tôn Đông xông tới, ánh mắt độc ác. Lỗ Tiên Minh trừng mắt nhìn hắn, nói: - Đừng nói gì nữa! Hắn muốn ở một mình suy nghĩ đối sách. - Vâng. Tôn Đông vội vã lui xuống, khóe miệng đang tươi cười. Chỉ cần Lỗ Tiên Minh không giúp Lăng Hàn, như vậy Lăng Hàn làm sao vượt qua một kiếp này? Đánh đan đồng của Tử Thành Đan Sư có thể qua cửa dễ như vậy sao? Hắc hắc, hán đang cười trong lòng, sau đó cười càng lúc càng nhiều, hầu như phải nhịn không cười ra tiếng. Tại nơi của hắn, mấy người Khu Khản, Tần Cổ Ngọc cũng đang thương lượng đối sách với thủ hạ của mình, Lăng Hàn đột nhiên quật khởi hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của bọn họ. E rằng Lỗ Tiên Minh không còn là mục tiêu bọn họ liên thủ nhắm vào nữa, thậm chí bọn họ còn phải liên thủ với Lỗ Tiên Minh cùng đối phó Lăng Hàn. Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn quyết định không làm gì. Lăng Hàn đánh Mạc đan đồng, lấy tính cách bao che khuyết điểm của Tử Thành Đan Sư thì hắn sẽ bỏ qua Lăng Hàn sao? Nếu Tử Thành Đan Sư ra tay, bọn họ cần ra sức làm gì? Lẽ nào chuyện Tử Thành Đan Sư không giải quyết được, bọn họ có thể làm được sao? Vì vậy bọn họ ngồi xem. Không chỉ bọn họ, trong thành rất nhiều thế lực cũng tạm thời đình chỉ mời chào Lăng Hàn, bọn họ muốn nhìn Lăng Hàn có thể vượt qua phong ba trong nhân sinh hay không, nếu như không được, bọn họ mời chào chỉ lãng phí tư nguyên và thời gian mà thôi. Thời điểm này Lăng Hàn đi tới Đan Sư điện. Bắt đầu đi lên tầng hai, thành Đan Đạo chưa bao giờ có khách sạn, có thể tới đây hoặc là người thành Đan Đạo, hoặc là có thân phận đặc thù, như vậy tự nhiên sẽ người địa phương phụ trách chiêu đãi. Bởi vậy Lăng Hàn có tiền cũng không có chỗ ở, cũng chỉ có thể đi Đan Sư điện. Hắn bây giờ là đan sư nhất tinh, đương nhiên hắn có thể ở lại trong Đan Sư điện, không ai có thể đuổi hắn đi. Nhìn tâấy Lăng Hàn dắt mỹ nhân tới, sắc mặt người trong Đan Sư Điện khác nhau. Ngươi còn dám chạy tới nơi này? Sau khi hết khiếp sợ, phần lớn ánh mắt mọi người tập trung lên người Nữ Hoàng, gương mặt hoàn hảo của Nữ Hoàng cho dù dùng khăn che mặt không lộ chân dung cũng gây ra sóng to gió lớn.. Lăng Hàn mỉm cười, tùy tiện lôi một người, nói: - Ta nghe nói đan sư sẽ có nơi ở lại đúng không? Người nọ nhăn nhó, chỉ cảm thấy mình cũng quá xui xẻo, Lăng Hàn không bắt người khác, hết lần này tới lần khác bắt chính mình, nếu như bị dính tai ách thì làm sao bây giờ? Nhưng Lăng Hàn đặt câu hỏi, hắn không dám không đáp, bởi vì Lăng Hàn gan to bằng trời, hắn dám đánh Mạc đan đồng, hắn là cái gì chứ? - Đúng, đúng. Hắn gật đầu. - Vậy thì tốt, có thủ tục gì cứ làm đi, ta muốn nơi ở lại. Lăng Hàn nói. Nơi luyện đan có thể gia tốc thời gian, mà hắn cần phòng thời gian không phải gia tăng tu vi, bởi vì ở đây có thể giúp hắn giảm bớt số tiền lớn, hơn nữa còn có thể luyện đan. Tên xui xẻo kia không thể làm gì khác hơn là lĩnh mệnh làm việc, hắn là học đồ sơ giai, đối mặt với Lăng Hàn là đan sư nhất tinh phải vâng dạ. Mọi người đều à kinh ngạc, Lăng Hàn vừa mới đánh Mạc đan đồng xong, lúc này hắn lại chạy tới Đan Sư Điện, dũng khí của hắn lớn cỡ nào? Cũng đúng, nếu không có gan to bằng trời thì làm sao dám đánh Mạc đan đồng. Lăng Hàn vừa mới thu xếp ổn thỏa, đã thấy Mạc đan đồng lại tới lần nữa. - Lăng Hàn, lăn ra đây cho ta! Lăng Hàn ra khỏi phòng, chỉ thấy Mạc đan đồng hùng hổ bày ra bộ dạng không sợ hắn, Lăng Hàn cười nói: - Thế nào, ngươi vẫn chưa bị đánh thoải mái nên tới tìm đánh sao? Mạc đan đồng đỏ mặt, nghĩ tới chuyện nhục nhã lúc trước! Hắn hừ một tiếng, nói: - Ngươi khoan đắc ý, ta phụng lệnh Tử Thành đại sư tới đây dẫn ngươi đi chịu phạt. Quả nhiên! Mọi người đều gật đầu trong lòng, Tử Thành Đan Sư nổi danh bao che khuyết điểm, cũng chính vì điểm này mới có chuyện Mạc đan đồng cáo mượn oai hùm, tác uy tác phúc. Chuyện này mà chìm xuống dễ dàng thì còn ai sợ Mạc đan đồng? Lăng Hàn nói: - Ngươi lại tới giả truyền ý chỉ? Nếu Tử Thành đại sư có lệnh, ngươi lấy thủ dụ cho ta xem? Mạc đan đồng làm gì có thủ dụ. Trong thành Đan Đạo có ai không biết hắn chính là đan đồng của Tử Thành đại sư, hắn đại biểu ý chí của Tử Thành đại sư. Cũng bởi vì như thế cho nên hắn cũng thường giả truyền ý chỉ, hắn có thể làm được rất nhiều việc, chỉnh rất nhiều người nhưng không thể quá đáng. Nhưng lần này là Tử Thành đại sư lên tiếng, nói muốn hắn mang Lăng Hàn tới gặp, chẳng qua cũng không có nói trừng phạt, là hắn thêm vào theo lý giải của mình —— hắn xem ra, Tử Thành đại sư sủng ái hắn như vậy, triệu kiến Lăng Hàn không phải trừng phạt nghiêm khắc thì làm cái gì? Ta có cần thủ dụ đâu! - Ngươi dám hoài nghi ta? Mạc đan đồng tức giận, lần này hắn thật sự ủy khuất và không vui. Lăng Hàn lắc đầu, nói: - Ta là đan sư nhất tinh, ngươi chẳng qua chỉ là đan đồng nho nhỏ, ta có gì phải hoài nghi ngươi? Hơn nữa trong đan sư đẳng cấp sâm nghiêm, ngươi chỉ là một đan đồng nho nhỏ lại dám vung tay vung chân với ta, người nào cho ngươi gan chó này? Xem ra quả nhiên là bị đánh chưa đủ.