"Triệu Thanh Phong" bị đóng cho nên động tác chậm chạp, chỉ có bản thể cơ hồ không có chịu ảnh hưởng, tiếp tục hướng về Lăng Hàn triển khai công kích. Cũng không có nhiều ảnh sát phụ trợ, uy lực một kích này không gì hơn thế này. Lăng Hàn chém một kiếm chém lui Triệu Thanh Phong. - Chút chuyện nhỏ. Lăng Hàn quát một tiếng, phát động bổn nguyên chi lực, trong cơ thể có ba con chiến thú xuất hiện. Hỏa diễm hóa thành Chu Tước, thủy hóa thành Thanh Long, lôi đình hóa thành Chư Tước, đều là tiên thú trong tiên thú. Tương đối mà nói, Chu Tước nhỏ hơn nhiều, không có biện pháp, lôi đình bổn nguyên không có tư cách so sánh với Cửu Thiên Hỏa, Huyền Âm Mẫu Thủy. Ba đầu chiến thú xuất hiện, ngay sau đó chúng rống to, khí tức trấn áp chư thiên vạn giới bạo phát. - Trời ơi! Trên khán đài có người ôm đầu run rẩy không thôi. - Đám chiến thú được huyễn hóa ra, tại sao ta cảm thấy chúng có thể miểu sát ta? - Ta cũng thế. Có người bên cạnh run rẩy lên tiếng. Ba đầu chiến thú vừa xuất hiện liền có chín thành chín Trảm Trần run rẩy, cho dù là hoàng giả cũng biến sắc, có cảm giác sỉ nhục không nói thành lời. Bọn họ đánh không lại ba con chiến thú. Đánh không lại Lăng Hàn cũng không tính, hắn và Triệu Thanh Phong đều là siêu cấp yêu nghiệt, nhưng người ta chỉ vận dụng một môn pháp thuật còn gánh không được, dù thế vẫn làm nhiều người không tiếp nhận nổi. Cuối cùng Triệu Thanh Phong cũng lộ ra thần thái ngưng trọng, hắn cũng phát hiện ba con chiến thú cường đại. Thực sự cường đại, hắn sinh ra hàn ý vì cảm thấy nguy hiểm. Nhưng hàn ý không làm hắn sinh ra sợ hãi, ngược lại hắn còn vô cùng hưng phấn, hắn điên chỉ muốn giết người, mặc kệ giết người khác hay người mình. Đương nhiên, hắn sống đến bây giờ cho nên hắn chỉ toàn giết người khác. - Ha ha ha ha! Hắn cười to như điên, toàn thân sinh ra ký hiệu đại đạo, chiến ý hóa thành thực chất xông thẳng lên trời. - Ngưng! Hắn rống một tiếng, chín mươi chín sát ảnh lại hóa thành sát khí lần nữa, sau đó ngưng tụ thành hình người cực lớn. - Sát! Hắn lao thẳng về phía Lăng Hàn, sát ảnh hình người đấu với ba đầu chiến thú. Oanh! Oanh! Oanh! Hiện tại chiến đấu phân thành hai khu vực, Lăng Hàn chiến Triệu Thanh Phong, ba đầu chiến thú đấu với đám sát ảnh hình người. Hai bên chiến đấu vô cùng kịch liệt. Máu tươi bay như bão tốt, cho dù khí lực của Lăng Hàn vô cùng cường đại, da cũng sẽ bị cắt đứt nhưng thần cốt cứng cỏi cho nên cũng chỉ bị thương nhẹ. Triệu Thanh Phong không tốt hơn chỗ nào, thanh đồng thể phòng ngự cũng có cực hạn, vượt qua cực hạn này vẫn bị thương như thường. Hai tên thiên kiêu tuyệt thế đánh nhau thương thế chồng chất, bọn họ thật sự kỳ phùng địch thủ, là lương tài hiếm gặp, bản thân có thể buông tay buông chân đánh bại đối thủ. Tuy Phân Hồn cũng có thể ra tay thỏa thích nhưng không có cảm giác bằng đấu với người cùng cấp. - Ta đã tìm ra nhược điểm của ngươi rồi. Triệu Thanh Phong cười lạnh, hắn đâm một kiếm, góc độ vô cùng xảo trá, muốn thông qua những nơi không có xương của Lăng Hàn, từ đó đâm tổn thương nội tạng của hắn. Đánh lâu như vậy, hắn cũng hiểu rõ xương cốt của Lăng Hàn cứn rắn không phải hắn có thể đánh phá, nhưng làn da không cứng như thế, cho nên chỉ cần tránh xương cốt là có thể tạo thành đả thương trí mạng lên người đối phương. Lăng Hàn chỉ hừ một tiếng, nếu như Bất Diệt Thiên Kinh tu luyện thành thần thể, nếu có thể nhắm vào như vậy, nó có tư cách gì vượt qua công pháp Tiên Vương? Muốn thương tổn nội tạng của hắn, nói dễ vậy sao? Nhưng nhục thân của hắn bị tàn phá quá mức lợi hại cũng tạo thành thương tổn lớn lên người hắn, hắn không thể bỏ qua. - Lăng Hàn, ta đã chán ghét! Triệu Thanh Phong quát lớn, thanh đồng tiên thai tỏa ra hào quang sáng ngời, chiến ý và tinh khí thần của hắn thiêu đốt tới tận cùng. Trạng thái này không bền bỉ, hắn cần lập tức chém giết Lăng Hàn, sau đó đột phá trong giết chóc. - Thiên Ý Dao Cầu! Hắn quát lớn, oanh, thân ảnh hắn biến mất và biến thành một dao cầu thật lớn, trong dao cầu có nhiều lưỡi kiếm chỉa ra. Ông, khí tức nóng bỏng không gì sánh kịp bộc phát, Lăng Hàn cảm thấy thân thể của mình bị cố định, sâu trong nội tâm sinh ra khiếp sợ không gì sánh kịp, giống như dao cầu này thay thế thương thiên, hắn chỉ có thể cam tâm nhận phạt. - Ta tức thiên ý! Thanh đồng dao cầu bay tới, Triệu Thanh Phong ngạo nghễ lên tiếng. Đây là bí thuật mạnh nhất của hắn, cũng là một kích hắn kích phát tiên thai. Không cần biết ngươi là thiên tài gì, cuối cùng vẫn phải chết dưới thiên ý thẩm phán. Chỉ có một con đường chết! Chiến ý Lăng Hàn bạo phát, hắn quét sạch cảm xúc mặt trái nhưng dao cầu có uy lực thật đáng sợ, dường như có khả năng tiếp cận cấp Dương Hồn. Thì tính sao? Dao cầu bay tới, nó chém thẳng vào người Lăng Hàn. Ông, đại đạo quy tắc nhộn nhạo, tiên quang lưu chuyển. - Không tốt! Lỗ Tiên Minh đứng lên, cho dù vừa rồi mở trận pháp phòng ngự, nhưng tâm linh của hắn vẫn bị thiên ý đao ảnh hưởng, hắn có chút không kịp phản ứng, thẳng tới khi dao cầu chém xuống thì hắn mới giật mình. Xong đời, Lăng Hàn chết. Gương mặt hắn giật giật, có thể đánh bất phân thắng bại với Triệu Thanh Phong, thiên phú võ đạo như thế, đốt đèn lồng đi tìm ở đâu đây? Nhưng còn bây giờ thì sao, bị Triệu Thanh Phong tàn sát rồi. Ai, hắn lại chầm chậm ngồi xuống, nếu người đã chết cũng không thể làm gì. Tôn Đông lại hưng phấn kêu to, rốt cục tiêu diệt, hoa cúc của hắn cũng được an ủi. Trình Phong Vân vô cùng hưng phấn, hắn chờ nhiều ngày như thé, rốt cục cũng trở thành sự thật, hắn vui tới mức suýt khóc. Nhu Yêu Nữ và Thiên Phượng Thần Nữ lại thất hồn lạc phách, tuy chung quanh có tiếng hoan hô như sấm sét nhưng các nàng không nghe thấy. Cuối cùng Thiên Phượng Thần Nữ không giống như Nữ Hoàng có lòng tin vào Lăng Hàn, đổi thành Nữ Hoàng thì nàng sẽ không lo lắng gì cả. Tiên quang biến mất, chỉ thấy kiếm trong dao cầu vẫn gác lên cổ Lăng Hàn, nó chỉ sừng sững ở đó nhưng không chém xuống. Nhìn thấy cảnh này, thần thái của Triệu Thanh Phong biến thành kinh ngạc, hắn không tưởng tượng nổi. Dẫn động một kích mạnh nhất của tiên, bên trong có bao hàm một tia quy tắc của Tiên Vương nhưng không thể chém đứt cổ Lăng Hàn, không thể chém đầu hắn, đây là chuyện cực kỳ không có khả năng. Tiếng hoan hô khắp toàn trường dừng lại. Tại sao tình huống như vậy vẫn không chết? Chẳng những không chết, hơn nữa còn không có chút máu chảy ra? Tôn Đông ngạc nhiên, Trình Phong Vân ngạc nhiên, bọn họ có cảm giác cổ của mình lạnh buốt.