- Trận đấu sắp bắt đầu, còn không mau tới rút thăm! Bị quấy rầy như vậy, Lăng Hàn cũng bỏ đi ý niệm ra tay trong đầu, hắn đi theo đối phương vào đấu võ trường. - Ca! Sơn Điền Vũ không cam lòng kêu lên, chẳng những ca ca mắng hắn ngu xuẩn, lại để Lăng Hàn tiến đấu võ trường, ngươi có phải là ca ca của ta hay không. Sơn Điền Cửu lại lắc đầu, tuy Sơn Điền gia rất trâu bò nhưng còn không bằng cái rắm của Tử Thành đại sư, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám làm loạn trong đấu võ trường. Hắn hừ một tiếng, nói: - Vào xem, đợi hắn rời đi lại động thủ cũng không muộn. Sơn Điền Vũ đành phải gật đầu, trước mặt huynh trưởng cường thế, hắn cho tới bây giờ chỉ vâng vâng dạ dạ. Hai người nhanh chóng đi vào trong. Trận đấu ngày hôm nay không phải hỗn chiến, mà là solo một đấu một, dù sao ngày hôm qua đã đào thải tới chín thành chín người, hiện tại còn lại không vượt qua một ngàn. Bởi vì còn tới chín ngày nữa mới xong. Sau khi trải qua rút thăm, những tuyển thủ chiến thắng ngày hôm qua, mỗi đại khu chỉ có một người xuất đầu, sau đó còn phải thắng hai đợt mới có thể tiến vào vòng thứ tư tham gia trận chung kết. Lăng Hàn phân vào đại khu thứ hai, đối thủ tên là Đường Phong. Hắn không biết tình huống của đối thủ, hắn cũng không đặt trong lòng, hắn sẽ là quán quân cuối cùng, trên đường gặp đối thủ nào cũng không sao cả, hắn cứ đánh bại là được. Chiến đấu đồng thời bắt đầu, bằng không một ngày này không chấm dứt sẽ kéo dài quá lâu, càng không thú vị. Có chiến đấu kết thúc rất nhanh, bởi vì rất nhiều thiên kiêu từ các nơi tới tham gia, trong đó không thiếu vương giả, cho nên vừa bắt đầu đã kết thúc trận đấu. Nhưng nơi này chỉ có vương giả chứ không có hoàng giả, bởi vì hoàng giả ít nhất cũng xuất phát từ thế lực tứ tinh, chạy tới nơi này luôn có chút ít đặc quyền, không cần phải tham gia ở tầng thứ nhất. Có trận đấu kéo dài, song phương đánh ngươi tới ta đi, xem tình huống có lẽ không phân thắng bại trong một ngày. Lăng Hàn chờ một lát liền tới lượt của hắn. Đối thủ của hắn cũng leo lên đài, đó là người trẻ tuổi có gương mặt âm hiểm, một thân áo lam, phía trên thiêu hình cái đỉnh. - Đường Phong, Thánh Tử của Thanh Đỉnh Giáo! - Thanh Đỉnh Giáo? Thanh Đỉnh Giáo là thế lực tam tinh đúng không? - Ahhh, nghe nói Đường Phong có được tư chất vương giả, một người có thể trấn áp cao thủ cùng giai? - Phải, bằng không làm sao gọi là vương giả? Danh tiếng Đường Phong rất lớn, lập tức bị rất nhiều người nhận ra, cũng làm nhiều người chú ý tới, dù sao cũng là một vương giả, cũng không phải tùy tiện có thể gặp được. Trong mắt mọi người, Lăng Hàn đã biến thành phụ gia của Đường Phong, chỉ là người trợ giúp đối thủ nổi bật. Trên khán đài, Sơn Điền Cửu cũng tươi cười, lẩm bẩm: - Không nghĩ tới đối thủ của gia hỏa này lại là Đường Phong, hắn tuyệt đối không thể đi vào vòng thứ hai. Cho dù ta chống lại Đường Phong thắng bại cũng chỉ năm năm. Hắn tuyệt đối đang thiếp vàng lên mặt của mình, dùng thực lực của hắn chống lại Đường Phong tuyệt đối chỉ có một chữ bại, hơn nữa còn là thảm bại, có khả năng bị đánh bại trong một chiêu. Sơn Điền Vũ thập phần hưng phấn, vạn phần chờ mong cảnh tượng Lăng Hàn bị đánh bại, sau đó, làm cho hắn đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, hắn sẽ đánh Lăng Hàn một trận, từ đó phát tiết thống khổ trên tinh thần. Ở trên khán đài, đám người Trình Phong Vân ngồi tại vị trí cũ, bởi vì mọi người đều mua vé xem hết, cho nên vẫn phải ngồi tại vị trí cũ. - Trình thiểu, ngươi cảm thấy hôm nay thế nào? Một người cũng không biết có phải cố ý hay không, hắn lại muốn Trình Phong Vân tiếp tục cho lời bình. Câu này hấp dẫn ánh mắt của nhiều người nhìn sang. Bị nhiều người nhìn như vậy, dùng lòng hư vinh mạnh của Trình Phong Vân sẽ không cố ý thoái thác, hắn suy nghĩ và nói: - Lăng Hàn người này đúng là không kém nhưng hiển nhiên Đường Phong càng mạnh hơn nữa! - Phải biết rằng, đám người ngày hôm qua chỉ là ô hợp, chỉ có số lượng nhưng không biết phối hợp, càng không có ai thực lực kinh người. - Nhưng hôm nay thì khác, có thể trổ hết tài năng trong ngày hôm qua tham gia vòng này đều có thể xưng là cao thủ. Mà Đường Phong... Các ngươi cũng nghe qua, hắn là Thánh Tử của Thanh Đỉnh Giáo, cũng là một đời vương giả trẻ tuổi. - Ta dám chắc chắn, một trận chiến này tất nhiên Đường Phong chiến thắng, hơn nữa còn là thắng lợi nghiền áp. Lời suy đoán này nếu không cân nhắc Lăng Hàn có lẽ sẽ hợp tình hợp lý, Thánh Tử đại giáo tam tinh có lẽ không bằng Thánh Tử đại giáo tứ tinh nhưng chênh lệch không quá lớn. Bởi vậy mọi người liên tục gật đầu, tỏ vẻ nhận tán thành cái nhìn của Trình Phong Vân. - Nhưng Lăng Hàn thực sự rất mạnh, ngày hôm qua chỉ một chiêu bại tận sáu mươi người, có lẽ cũng là một vương giả đấy. Lúc này vẫn có người không tán thành cái nhìn của hắn. - Nếu không đánh bạc đi? Có người có chủ tâm đổ thêm dầu vào lửa, ánh mắt nhìn về phía Trình Phong Vân. Trình Phong Vân ngạo khí nói: - Nếu trận chiến này Lăng Hàn còn có thể lật bàn, thậm chí hắn chỉ cần có thể kiên trì quá một trăm chiêu, ta sẽ ăn cái ghế đang ngồi. - Tốt! Xem náo nhiệt sẽ không chê chuyện lớn, sẽ có một đám người tới góp vui, nhìn nư đang khen Trình Phong Vân nhưng trên thực tế đang bức hắn vào đường cùng không thể quay đầu lại. Trình Phong Vân tràn đầy tự tin, thực lực Đường Phong mạnh không có gì phải bàn cãi, bản thân mình đoán chắc chắn không có vấn đề gì. Ngày hôm qua? Đó là vì đám người Sơn Điền Vũ quá phế! Tất cả mọi người hứng thú nồng đậm, vốn Lăng Hàn cùng Đường Phong thắng bại không liên quan gì tới bọn họ, nhưng bây giờ liên quan đến đánh cuộc, bọn họ càng hi vọng Lăng Hàn thắng. - Nhận thua đi! Đường Phong lãnh đạm nói ra, thần thái không quan tâm. Lăng Hàn cười ha ha, nói: - Ta chưa từng có thói quen này! - Giao thủ với ta, ngươi tự rước lấy nhục. Đường Phong nói thêm, ngữ khí rất khinh thường, hắn đường đường Thánh Tử đại giáo tam tinh nhưng phải thông qua tầng tầng sàng chọn mới có thể vượt qua kiểm tra, đây là điểm làm hắn cảm thấy nhục nhã. Hắn xem ra tất cả đối thủ phải phủ phục dưới chân của hắn, cung kính mở đường giúp hắn bước lên cao hơn. Lăng Hàn lắc đầu, nói: - Ra tay đi. Đường Phong nhướng mày, sắc mặt không vui, hắn đã khuyên bảo nhiều lần nhưng đối phương không nghe, quát: - Nếu ta đã ra tay, ngươi sẽ không kết thúc đơn giản đâu. - Ah, nói nghe một chút. Lăng Hàn thản nhiên nói.