Lỗ Tiên Minh lại cười to, cướp lời nói: - Đều tại ta không tốt, chưa kịp giới thiệu với mọi người, ba vị, Thanh Phong huynh họ Triệu, chính là một trong tứ đại thiên vương thủ hạ của Nghiêm Tiên Lộ Nghiêm Thánh Tử, được xưng Thanh Phong vô địch. Nghiêm Tiên Lộ! Ba tên Thánh Tử Thánh Nữ đồng thời khiếp sợ, càng sợ hãi tới từ nội tâm. Cùng là Thánh Tử nhưng bọn họ không có tư cách xách giày cho Nghiêm Tiên Lộ. Tiên Vương cửu trọng, một bước một trọng thiên, chẳng những Tiên Vương có đẳng cấp sâm nghiêm, ngay cả truyền nhân do bọn họ bồi dưỡng cũng như thế. Ba gã Thánh Tử Thánh Nữ đều là người của thế lực Tiên Vương nhất trọng, nhưng Nghiêm Tiên Lộ chính là Thánh Tử của thế lực Tiên Vương bát trọng! Bọn họ có nghe nói qua sự tích của Nghiêm Tiên Lộ, thậm chí rất nhiều trong đó đã biến thành truyền kỳ. Mượn xuất thân của Nghiêm Tiên Lộ mà nói, hắn được Vĩnh Xương Tiên Vương phát hiện trên tiên lộ, lúc đó mới ôm về Vĩnh Xương giáo, trở thành đệ tử thân truyền của Vĩnh Xương Tiên Vương cho nên mới có tên là Tiên Lộ. Tiên lộ là thế nào? Muốn siêu thoát Thăng Nguyên Cảnh trở thành Tiên Vương, như vậy nhất định tu tiên lộ! Nghiêm Tiên Lộ lại ra đời trên tiên lộ, hắn kinh người cỡ nào? Đó là thiên kiêu chi tử chân chính, trên con đường phát triển có mỹ danh vô địch, cho dù thiên kiêu cũng phải cúi đầu, Vương giả cũng phải phủ phục, cường đại tới mức làm người ta tuyệt vọng. Bọn họ đúng là phục Nghiêm Tiên Lộ, nhưng muốn nói thuộc hạ của hắn có thể vô địch trong Trảm Trần... Đây không là nói đùa sao? - Vô địch, cũng không phải nói cho có mà thôi. Bảo Thành ung dung nói ra. Đổi thành Nghiêm Tiên Lộ tới nơi này, hắn khẳng định sẽ thần phục, bản thân Triệu Thanh Phong thì sao? Hắn chỉ là thủ hạ tay sai của Nghiêm Tiên Lộ mà thôi, cũng xứng nói trong Trảm Trần Cảnh không ai có thể ngăn cản hắn? Chê cười, vậy những Thánh Tử Thánh Nữ bọn họ tính toán cái gì? Cặn bã sao? Triệu Thanh Phong nhìn Bảo Thành, trong mắt mang theo trào phúng, nói: - Ngươi không phục? Nói nhảm, đương nhiên không phục! Đừng nói Bảo Thành, hai Thánh Tử Thánh Nữ khác cũng vô cùng khó chịu, ngươi chỉ là tay sai mà thôi, lại dám lật cổ tay với bọn họ? Ngươi cho rằng là thurhaj của Nghiêm Tiên Lộ thì bản thân chính là đế giả? - Đương nhiên không phục! Bảo Thành khẽ nói. - Các ngươi cũng không phục? Triệu Thanh Phong nhìn sang hai người khác. - Hừ! Hai Thánh Tử Thánh Nữ khác cũng thập phần cao ngạo, bọn họ không đáng chấp nhặt với một tên tay sai mà thôi. - Không phục thì chiến, lần này ta tới đây chính là để đánh bại đám phế vật các ngươi. Triệu Thanh Phong nói chuyện không chút khách khí, không cho ba Thánh Tử Thánh Nữ chút mặt mũi nào. Ba người Bảo Thành vô cùng giận dữ, ngươi chỉ là một tên tay sai lại dám nói với chúng ta như vậy? Ngươi xứng sao? Triệu Thanh Phong mỉm cười, khóe miệng cười một cách trào phúng, nói: - Các ngươi cho rằng, ai cũng có thể làm thủ hạ của Thánh Tử đại nhân sao? Chỉ bằng các ngươi... Ha ha, xách giày cũng không xứng. Ba người Bảo Thành đồng thời đứng lên, vẻ mặt vô cùng giận dữ. Chúng ta thừa nhận bản thân không sánh bằng Nghiêm Tiên Lộ, ngươi chỉ là một tên tay sai của Nghiêm Tiên Lộ mà thôi, xách giày cũng không xứng, ngươi cũng dám nhìn thấp chúng ta sao? - Hắc hắc, xem ra ngươi thiếu giáo huấn. Bảo Thành nhìn về hướng Triệu Thanh Phong sau đó đi tới, ngoắc ngoắc ngón tay. - Đến đây, xem ta đánh các ngươi phục như thế nào. Triệu Thanh Phong nói một tiếng: - Nói nhảm quá đi! Tuy Bảo Thành tức giận không nhẹ, hai tên Thánh Tử Thánh Nữ khác cũng giận dữ, bởi vì bọn họ cũng là đối tượng bị khinh bỉ. Lỗ Tiên Minh không có ý khuyên can, hắn chỉ tươi cười uống trà. Tôn Đông kích động không nhỏ, không nghĩ tới Triệu Thanh Phong lại trâu bò như vậy, một người dám khiêu khích ba đại Thánh Tử Thánh Nữ, mấu chốt là người ta nói muốn đối phó Lăng Hàn. Đương nhiên hắn hi vọng Triệu Thanh Phong càng mạnh càng tốt, như vậy mới có thể đánh bại Lăng Hàn. Triệu Thanh Phong và Bảo Thành đi ra khỏi đại sảnh, sau đó lại bay lên không trung, đương nhiên không gian tầng thứ tư có trận pháp bảo vệ, dùng thực lực Trảm Trần Cảnh của bọn họ tuyệt đối không thể đánh phá. Khai chiến trên không trung, dư âm ảnh hưởng còn lại không ảnh hưởng tới kiến trúc. - Ra tay đi! Bảo Thành tự trọng thân phận nhưng hắn là Thánh Tử, người ta chính là thủ hạ của Nghiêm Tiên Lộ, hắn cũng không muốn làm yếu đi tên tuổi của mình. Triệu Thanh Phong nhếch miệng cười cười, hắn đã ra tay, thân ảnh biến mất tại chỗ, sau đó hắn xuất hiện trước mặt Bảo Thành và đánh một quyền. - Không gian quy tắc! Bảo Thành hô một tiếng, sắc mặt biến hóa, hắn thật không ngờ Triệu Thanh Phong lại nắm giữ không gian quy tắc hiếm thấy trên đời, đây là việc ngoài ý liệu. Hắn dù sao cũng là Thánh Tử, hoàng giả đương đại, mặc dù cả kinh cũng không loạn, hắn chém một kiếm về phía Triệu Thanh Phong, đầu ngón tay có hào quang sáng ngời, kim sắc khí. Hắn là duệ kim tiên thai, một khi kích phát huyết mạch chi lực, toàn thân của hắn sẽ biến thành lợi khí vô kiên bất tồi. Một kiếm khai thiên địa. Triệu Thanh Phong không sợ, hắn vẫn đấm tới, một quyền ngạnh kháng Bảo Thành. Oanh! Lực lượng va chạm, quy tắc hỗn loạn, đây là đạo pháp của hai cường giả va chạm với nhau. Lúc này Bảo Thành bị đánh bay ra ngoài, sau khi phun ra một ngụm máu thì lung lay sắp đổ, trái lại Triệu Thanh Phong vẫn khí định thần nhàn, căn bản không lui một bước. Hai Thánh Tử Thánh Nữ nhìn thấy cảnh này liền biến sắc. Quá mạnh mẽ, quá mạnh mẽ, ngay cả Bảo Thành cũng không chịu nổi một kích. Có lẽ bởi vì Bảo Thành có chút khinh địch, hắn không ngờ đối phương thông hiểu không gian quy tắc, bị buộc liều mạng một kích, phải biết rằng, thân là Thánh Tử, trong cùng cảnh giới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chỉ có bọn họ nghiền áp người khác. Hiện tại đối kháng chính diện lại thua.. Hơn nữa còn là một tên tùy tùng mạnh hơn Thánh Tử. Một khi Triệu Thanh Phong ra tay, khí thế trên người biến hóa, trơớc kia không quan tâm tới, tuy cũng rất hung hăng càn quấy làm người ta xem thường, sau khi hắn ra tay, hắn biến thành lãnh khốc và bộc phát sát khí đáng sợ. Thân ảnh của hắn biến mất đuổi theo Bảo Thành, sau đó hắn lại đánh ra một quyền, một quyền hóa thành ngọn núi trấn áp xuống. Bảo Thành chỉ có thể đón đở, ngay sau đó hắn phun máu tươi, quang thuẫn bảo hộ quanh người biến mất. Lúc này mới qua hơn mười chiêu, Bảo Thành đã bị đánh từ trên trời rơi xuống, liên tục ho ra máu, tinh khí thần giảm mạnh.