Cố Đạo Đan có hiệu quả trúc cơ vững chắc, do đó có thể tiếp tục hướng lên cao hơn. Chính bởi vì công hiệu này làm Nghiêm Tiên Lộ động tâm, nhưng hắn cũng không tự trọng thân phận, khinh thường đích thân đến hay có chuyện quan trọng quấn thân, cho nên hắn chỉ phái một tên thủ hạ tới. Nhưng Lăng Hàn biết rõ một chuyện, đó là Cố Đạo Đan sẽ thuộc về hắn. Lại nói sau khi Lăng Hàn rời đi, Tôn Đông và Lưu Dụ cũng tỉnh lại trong đau đớn. Vừa tỉnh lại, bọn họ liền phát hiện bờ mông vô cùng đau đớn, sau đó nghiêng đầu nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn sau lưng, sắc mặt tái xanh. Chung quanh còn có người xem náo nhiệt. Xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đám người chung quanh không ngừng nghị luận với nhau, hai người Tôn Đông nghe xong hận không thể tìm cái lỗ nào trên mặt đất chui xuống. Hai người vội vàng rút cây trúc và bỏ chạy, sau khi chạy một đoạn liền tiến vào không gian thần khí lấy quần áo mới ra mặt, thuận tiện dùng thuốc trị vết thương một chút. Hai người nhanh chóng xuất hiện trở lại. Sắc mặt Lưu Dụ càng trở nên khó coi, hắn bị chọc cúc hoa hai lần, nếu như việc này truyền vào thành Thương Trụ, hắn còn mặt mũi gặp người sao? Tôn Đông cũng không khá chút nào, hắn oán hận xiết chặc nắm đấm, sắc mặt tái nhợt. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ chịu sỉ nhục lớn thế này. Nhưng sau khi giao thủ với Lăng Hàn một lần, hắn hiểu bản thân không phải đối thủ của Lăng Hàn, thậm chí còn không thể thừa nhận uy lực ánh mắt của đối phương. - Hừ,, ỷ vào bản thân là vương giả nên có thể lấn ta? Tôn Đông cắn răng nói ra, đây chính là đại thành tứ tinh, vương giả không ít! Hắn xem ra Lăng Hàn chính là Thánh Tử của đại giáo tam tinh, cố ý tới nơi này giả heo ăn thịt hổ. - Nhưng lúc này ngươi đá trúng thiết bản rồi. Tôn Đông lạnh lùng nói ra, trong mắt mang theo hàn quang. - Ta không đấu lại ngươi, ta chính là tùy tùng Lỗ Thánh Tử, ngươi như thế lấn ta, Thánh Tử đại nhân sẽ báo thù thay ta. - Đông thiểu! Lưu Dụ đi tới, hắn cũng hận chết Lăng Hàn, bây giờ cùng chung mối thù. - Cút! Tôn Đông đá một cước, nếu không phải thằng này thì cúc hoa của hắn không gặp thảm kịch. Hắn hất tay áo xoay người rời đi, hắn phải báo thâm thù đại hận này. - Đông thiểu! Đông thiểu! Lưu Dụ đuổi theo vài bước nhưng bị bỏ lại càng lúc càng xa, chỉ có thể dừng lại. Hắn cũng không thất vọng bao nhiêu, bởi vì hắn đã xác định Tôn Đông nhất định phải báo thù này. Đã như thế hắn phải có chủ ý một chút, đến lúc đó xem kịch vui là được. Tôn Đông đi rất nhanh, đi vào Truyền Tống Trận, sau đó dùng lệnh bài thông hành đặc thù trực tiếp đi tầng bốn. Tôn gia là thế lực tam tinh, bổn gia ngay tại tầng thứ tư, hắn thân là truyền nhân dòng chính của Tôn gia, đi tầng thứ tư là chuyện đương nhiên. Hắn quen việc dễ làm, đi vào nơi ở của Lỗ Tiên Minh. Đây là sơn trang khổng lồ, dựa vào núi và nước, toát lên khí chất xa hoa. Tôn Đông vô tâm thưởng thức cảnh đẹp trên đường, hắn là một trong những thân tín của Lỗ Tiên Minh cho nên không cần thông bẩm liền đi tới phòng khách. Đến nơi đây, hắn lập tức bước chân, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc. Hắn dò xét phía trước, chỉ thấy Lỗ Tiên Minh đang uống trà tiếp khách, có ba khách nhân, hai nam một nữ, nữ tử đẹp không nói thành lời, càng có khí chất cao quý làm người ta chỉ dám đứng nhìn từ xa. Hai nam tử toát ra phong thái phiêu dật nhẹ nhàng, có thể xem là nhân trung chi long. Đây tuyệt đối là Thánh Tử Thánh Nữ của đại giáo, bởi vì có thể làm cho Lỗ Tiên Minh tự mình ngồi cùng, truyền nhân thế lực tam tinh thậm chí tứ tinh cũng không được —— đan sư, gặp người cao hơn một đẳng. Cũng chỉ có truyền nhân của Tiên Vương đại giáo mới cần Lỗ Tiên Minh tự mình tiếp khách, đừng nói hắn hiện tại chỉ là Thánh Tử, cho dù ngày sau trở thành chưởng tòa, vậy cũng phải bảo trì tôn trọng xứng đáng với thế lực Tiên Vương. Đương nhiên, thế lực Tiên Vương cũng không vô duyên vô cớ đi đắc tội một gã đan sư, tôn trọng lẫn nhau mới là cách làm hai bên cùng có lợi. Tôn Đông rón ra rón rén địa đi vào, hắn có thể hung hăng càn quấy ở tầng thứ nhất nhưng ở nơi này phải bày ra bộ dáng kính cẩn, hắn đi lên vài bước lại đột nhiên phát hiện còn có khách nhân thứ tư. Hắn vốn sững sờ, sau đó hoảng sợ. Dùng thực lực của hắn lại không phát hiện trong phòng khách còn có người thứ năm? Đúng lúc này khách nhân thứ tư cũng biết suy nghĩ trong lòng hắn, hơi quay đầu nhìn sang, lúc này đầu óc Tôn Đông trống rỗng. - Tôn Đông! Tôn Đông! Một giọng nói từ nơi cực xa vang lên, qua một lát Tôn Đông mới phục hồi tinh thần, mới phát hiện đây là Lỗ Tiên Minh gọi hắn, hắn cảm giác toàn thân lạnh buốt, chỉ cảm thấy hàn khí từ lòng bàn chân sinh ra và chạy thẳng lên đỉnh đầu. Nếu người nọ ra tay với hắn lúc nãy, hắn tuyệt đối sẽ chết không nghi ngờ. Quá mạnh mẽ, chỉ cái liếc mắt cũng làm hắn mất đi chiến lực. Hắn lại nhớ tới Lăng Hàn cũng là như thế, chỉ một cái liếc mắt đã làm hắn đông cứng, nếu như vị này chịu ra tay, không nói dễ dàng thắng Lăng Hàn, ít ra cũng có thể liều mạng. - Thánh Tử! Tôn Đông vội cung kính hành lễ. - Có việc? Lỗ Tiên Minh khẽ nhíu mày, hiện tại hắn đang tiếp khách quý, ngươi lại đứng ngây ra đó như người ngu ngốc, việc này làm hắn cảm thấy mất mặt. Tôn Đông khẽ cắn môi, hắn nói chuyện xảy ra lúc nãy. Trong lời của hắn, Lăng Hàn chính là cuồng đồ tuyệt thế, không chịu bán mặt mũi cho Lỗ Tiên Minh, hơn nữa hắn còn chịu tra tấn không thuộc về mình. - Thánh Tử, ngươi phải làm chủ cho bờ mông của thuộc hạ! Hắn ngã xuống đất khóc lóc đầy mặt. Sắc mặt Lỗ Tiên Minh biến thành màu đen, cái gì gọi là làm chủ cho bờ mông của ngươi, đừng nói mập mờ như vậy, người không biết còn tưởng hai người chúng ta có chuyện gì đó. Lúc này người thứ năm lại cười to, nói: - Thật sự mạnh như vậy sao? Ta đúng là muốn biết về hắn một chút đấy. Lỗ Tiên Minh cười cười, nói: - Nếu Thanh Phong huynh ra tay, trong Trảm Trần Cảnh có ai kháng cự chứ? Những lời này làm ba khách nhân khác bất mãn Bọn họ là ai? Có ai không phía Thánh Tử Thánh Nữ của Tiên Vương đại giáo, không ai không vượt qua vương giả đạt tới hoàng giả, Lỗ Tiên Minh lại nói đối phương không có đối thủ trong Trảm Trần Cảnh, như vậy đặt bọn họ ở chỗ nào? - Ha ha, nói lâu như vậy còn chưa thỉnh giáo đại danh của ngươi. Một gã Thánh Tử hỏi thăm "Thanh Phong huynh", hắn tên là Bảo Thành.