Phốc. Đinh Khiếu Trần lần nữa phốc một cái, vẻ mặt tràn ngập ai oán. Ngươi giả mạo ta, còn giả mạo tới nghiện đúng không? Hiện tại tuy rằng hắn vẫn hận Lăng Hàn tới tận xương tủy, thế nhưng cho hắn một vạn lá gan hắn cũng không dám kêu gào trước mặt Lăng Hàn. Không thấy lão tổ Tứ trảm cũng không làm gì được hắn ta sao? Người như vậy căn bản chính là quái vật. - Lăng Hàn tiểu bối, nếu như không ngậm miệng lại bản tọa sẽ xé nát miệng ngươi. Đinh Hổ đỏ mắt kêu lớn. Lăng Hàn lắc đầu nói. - Lão đầu, không phải tiểu gia xem thường ngươi, nhưng mà ngươi quả thực là một rác rưởi. Đinh Hổ rít gào, lại giết tới. - Ta để mặc cho ngươi đánh, nếu như ngươi có thể làm tổn thương tới ta, dù chỉ là một sợi tóc thì là ngươi thắng. Dù sao Lăng Hàn cũng không có nguyên lực, muốn hoàn thủ chạy trốn là chuyện không có khả năng. Cho nên hắn dứt khoát một chút. Oanh oanh oanh. Đinh Hổ toàn lực ra tay, thế nhưng công kích của hắn thực sự không có chút hiệu quả nào với Lăng Hàn. - Dùng lực lượng quy tắc luyện hóa hắn. Đinh Diệu Long đột nhiên nói. Vẫn là ánh mắt hắn độc đáo, rất nhanh đã nhìn ra nhược điểm đằng sau khí lực mạnh mẽ của Lăng Hàn. - Vâng, lão tổ. Đinh Hổ thay đổi sách lược, hắn cười lạnh, trên hai tay có đại đạo quy tắc quấn quanh, phóng về phía Lăng Hàn. Chỉ cần dùng lực lượng quy tắc luyện hóa đầu Lăng Hàn, như vậy hắn sẽ trực tiếp đánh nát thức hải Lăng Hàn, phá hủy linh hồn đối phương. Trong lòng Lăng Hàn khẽ động, không có trốn tránh, cũng không có tiến vào Hắc tháp. Phanh, hai tay Đinh Hổ nắm lấy đầu Lăng Hàn. Oanh, hắn đem toàn bộ lực lượng quy tắc trong cơ thể điều động, ý đồ mạnh mẽ luyện hóa Lăng Hàn. - Lão đầu, ta khuyên ngươi lập tức thu tay lại. Lăng Hàn mỉm cười nói. - Ha ha ha, hiện tại muốn cầu xin sao? Muộn rồi. Đinh Hổ cười lạnh nói, dùng mối hận của hắn với Lăng Hàn, hiện tại cho dù đưa cho hắn một gốc tiên dược hắn cũng không thu tay lại. Người tranh giành một hơi, nếu không bộc phát, hắn sẽ phát điên. - Ai nha, tiểu hàn tử, lần này ngươi chạy trời không khỏi nắng rồi. Đại Hắc Cẩu thì ở bên cạnh kêu lớn. - Có di ngôn gì muốn nói không? Nể mặt chúng ta là bằng hữu, Cẩu gia nhất định sẽ chuyển lời cho ngươi. Lăng Hàn trợn trắng mắt, Đại Hắc Cẩu này thực sự quá đê tiện. Hắn cười cười nói. - Lão quỷ, có gan thì ngươi đừng thu tay lại. - Hừ hừ. Đinh Hổ căn bản mặc kệ Lăng Hàn, cứ vận chuyển lực lượng quy tắc tiến hành luyện hóa. - Nếu như ngươi thu tay lại chính là tôn tử của ta. Lăng Hàn lại nói thêm một câu. Đinh Hổ thiếu chút nữa tức giận tới mức thổ huyết, miệng tiểu tử này sao lại độc như vậy chứ? - Ha ha ha. Đại Hắc Cẩu thì cười tới mức lăn qua lăn lại, dùng lý giải của nó về Lăng Hàn, đương nhiên nó biết rõ Lăng Hàn nhất định có chỗ dựa, cho nên nó hoàn toàn không vội. - Lão quỷ, ngươi thực sự muốn chết. Tâm niệm Lăng Hàn vừa động, oanh một cái, phát động Cửu Thiên Hỏa. - Chống cự vô ích thôi. Đinh Hổ cười lạnh, hắn cảm giác được trong cơ thể Lăng Hàn bắt đầu khởi động hỏa diễm chi lực. Nhưng mà hắn thấy, chỉ là một Sáng Thế cảnh, hỏa diễm quy tắc có thể mạnh mẽ tới đâu chứ? Trước mặt quy tắc của ta, nhất định sẽ bị dập tắt một cách đơn giản. - lão quỷ, ta nhịn ngươi đã lâu, đi chết đi. Lăng Hàn mạnh mẽ bộc phát. Oanh, Cửu Thiên hảo từ trên đỉnh đầu hắn phun ra, đánh thẳng vào mặt dhd. Một kích này Đinh Hổ không trốn nổi. Thứ nhất, Lăng Hàn dùng Lôi Đình bí pháp xuất ra Cửu Thiên Hỏa, nhanh tới mức kinh người. Thứ hai, khoảng cashc quá gần cho nên không gian cho Đinh Hổ xê dịch cơ hồ là không. Thứ ba, Đinh Hổ quả thực không đặt Lăng Hàn vào trong mắt, chủ quan vô cùng. Cũng đúng, nào có Nhất Trảm lão tổ nào sẽ đặt một Sáng Thế cảnh vào trong lòng chứ? Tuy rằng trước đó Lăng Hàn đã chứng minh khí lực của bản thân mạnh mẽ, nhưng mà đó so với lực công kích hoàn toàn là hai thứ khác nhau. Bởi vậy khi Cửu Thiên hảo đánh tới mặt Đinh Hổ, lão gia hỏa này mới cảm nhận được chỗ đáng sợ của đạo hỏa diễm này. Lực lượng quả thực không tầm thường, ngay cả hơi thở của hắn cũng bị diệt mất. Bên trong ẩn chứa quy tắc đại đạo khiến cho lòng hắn run sợ, chấn động. Hắn có cảm giác, nếu như bị đánh trúng, hắn tuyệt đối sẽ không xong. Hắn không khỏi hoảng hốt, công kích như vậy làm sao có thể là từ tay một Sáng Thế cảnh đánh ra được? Nhưng giờ phút này hắn cũng không có thời gian đi lo điểm này, hơn nữa tránh né cũng không kịp, chỉ đành phải nhổ ra một ngụm huyết khí cực kỳ tinh thuần. Hắn muốn dùng ngụm huyết khí này bức lui Cửu Thiên Hỏa, ít nhất cũng có thể trì hoãn một ochust, khiến cho hắn có thể bứt ra, lùi về phía sau. Cỗ huyết khí này không đơn giản, đó chính là do bổn nguyên chi lực của hắn biến hóa mà thành, phun ra một ngụm là tổn thương tới gân cốt. Nhưng mà bây giờ hắn lại không có biện pháp nào, vì bảo vệ tính mạng hắn chỉ có thể làm vậy mà thôi. Miễn là còn sống, chung quy có biện pháp để khôi phục bổn nguyên. Nếu như chết đi, tất cả chỉ là hư vô. Nhưng mà Đinh Hổ lại lập tức kinh hãi gần chết. Bởi vì ngụm huyết khí hắn phun ra va chạm với hỏa diễm, huyết khí không ngăn được hỏa diễm. Hỏa diễm vẫn nhanh chóng đánh úp lại, trực tiếp xuyên thấu qua mặt hắn, đánh về phía thần hồn của hắn. - Ah... Đinh Hổ kêu thảm thiết, nào còn quan tâm tới chuyện luyện hóa Lăng Hàn nữa chứ? Hai chân lảo đảo không thôi. Ông, chỉ trong nháy mắt, hắn thần hồn xuất khiếu ra, muốn vứt bỏ thân thể chạy trốn. Đây... Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm. Tình huống sao lại như vậy chứ? Lăng Hàn là mỏ quạ đen sao? Hắn nói buông tay, không buông tay sẽ hối hận, Đinh Hổ không buông, vì vậy hiện tại mới có kết cục này? Thật đáng sợ, tại sao lại có Sáng Thế cảnh đáng sợ như vậy chứ? Có thể bức Nhất Trảm lão tổ tới mức buông tha cho thân thể xác thịt. Nhưng mà như vậy cũng không phải đã hết. Đinh Hổ hoảng sợ phát hiện ra, tuy rằng hắn thần hồn xuất khiếu, thế nhưng linh hồn lại đang bắt đầu bị thiêu đốt. Hỏa diễm này thật đáng sợ, trực tiếp coi linh hồn hắn là củi, quy tắc đối với nó không có hiệu quả, căn bản không có cách nào dập tắt được. Nếu tiếp tục như vậy linh hồn sẽ bị thiêu đốt sạch sẽ, đến lúc đó hắn sẽ vĩnh viễn tan biến trong phiến thiên địa này. - Không. Linh hồn Đinh Hổ phát ra tiếng rống sợ hãi tới tận cùng. là người đều sẽ sợ chết, nhất là Trảm Trần lão tổ, trên lý luận thọ nguyên vô hạn, nhưng càng lại không muốn chết.