Trưởng Tôn Lương giơ tay ấn, đánh ra. Bùm! Trưởng Tôn Lương phong lại kình phong này, nhưng nó nổ trong lòng bàn tay gã thành ánh lửa cuồn cuộn dâng lên. Ui! Trưởng Tôn Lương bị một kích đánh thụt lùi ba bước. Cộp cộp cộp! Lòng bàn tay Trưởng Tôn Lương chảy máu, biểu tình nghiêm túc. Mọi người xôn xao. Một kích kia khiến Trưởng Tôn Lương chịu thiệt một chút? Ui chà. Bọn họ cho rằng Tiêu Thắng chỉ muốn nương Trưởng Tôn Lương nổi tiếng. Đúng, Tiêu Thắng xem Trưởng Tôn Lương là đá lót chân. Nhưng dã tâm của Tiêu Thắng rất lớn, gã không muốn đánh vài cái với đối phương để chứng minh thực lực, gã muốn đánh bại Trưởng Tôn Lương. Chiến thắng một Vương giả trẻ tuổi thành danh đã lâu sẽ cho Tiêu Thắng bay vọt lên trời, thay thế vị trí. Mọi cố gắng trước kia của Trưởng Tôn Lương thành lót chân cho Tiêu Thắng, gã đánh bại Trưởng Tôn Lương một lần là lấy hết vinh diệu của đối phương. Tiêu Thắng ra vẻ kinh ngạc nói: - Ủa? Trưởng Tôn huynh thì ra yếu vậy sao. Tiêu Thắng lắc đầu nói: - Ngại quá đi, ta tưởng huynh rất mạnh nên vừa lên đã dốc hết sức, không ngờ bị thương huynh. Tiêu Thắng nghiêm mặt nói: - Chiêu sau ta sẽ không dùng sức mạnh như vậy nữa. Đây rõ ràng là trêu chọc! Trưởng Tôn Lương không giận, vương giả tranh đấu không phải quyết định bằng miệng mà là thực lực. Thực lực của Trưởng Tôn Lương không kém gì đối phương, nhưng mới lên gã đã xem thường Tiêu Thắng, không ngờ lực công kích của Tiêu Thắng đáng sợ như vậy. Hai là lúc trước Trưởng Tôn Lương tự hứa rồi, nếu không đối phương dồn sức ra đại chiêu gã thừa dịp phản công thì chắc chắn sẽ làm Tiêu Thắng bị thương nhẹ. Ba chiêu là Trưởng Tôn Lương tự đào hố cho mình, Vương giả như gã nói chuyện phải giữ lời, như đinh đóng cột. Tiêu Thắng lại bắt đầu tích súc đại chiêu, gã không hề thấy xấu hổ vì lợi dụng sơ hở này, dù sao thắng là được, ai cần quan tâm thủ đoạn? Mấy giây sau Tiêu Thắng mới công kích, gã lao lên, ánh lửa hừng hực quấn quanh nắm tay đánh vào Trưởng Tôn Lương. Cú đấm đánh ra, lửa rợp trời như đổ cơn mưa lửa. Hắc Nguyệt giáo chủ giơ tay khống chế mưa lửa trong phạm vi nhất định, tránh cho tổn thương người bên ngoài. Tiêu Đông lộ vẻ trào phúng, hôm nay lão tới là đến đá quán. Cái gì mà Trưởng Tôn Lương, thiên tài vạn ức năm mới ra một, Tiêu gia bọn họ cũng có, càng xuất sắc hơn! Trưởng Tôn Lương hét dài mở ra hộ thuẫn trước mặt. Vì lời hứa, Trưởng Tôn Lương phải nhường ba chiêu nên đành phòng thủ và né, không thể công kích, đẩy mình vào thế tuyệt đối bất lợi. Tiêu Thắng cười phá lên đánh tới, nắm tay hóa thành cái miệng lửa gầm rống cắn Trưởng Tôn Lương. Bùm! Trưởng Tôn Lương bay ra khỏi lửa, hộ thuẫn quanh người nứt ra từng cái khe rồi vỡ nát. Mãi luôn phòng thủ thì sao đỡ nổi công kích của Vương giả? Lấy công đấu công mới là cách hóa giải tốt nhất. Biểu tình Trưởng Tôn Lương nghiêm túc, tuy gã chặn lại hai chiêu nhưng tình huống cực kỳ tồi tệ, cơ thể đang sôi trào, ngụm máu sắp trào khỏi họng. Phải đỡ thêm một chiêu! Vẻ mặt Tiêu Thắng quan tâm hỏi: - Trưởng Tôn huynh có khỏe không? Nhưng trong mắt Tiêu Thắng tràn đầy châm biếm, gã cố ý. Ngươi khó chịu thì đánh ta đi! Tiêu Thắng tiếp tục châm biếm: - Chậc chậc chậc, lời đồn hại chết người, thì ra Trưởng Tôn huynh chỉ có thế, làm ta uổng công mong chờ cho rằng sẽ gặp đối thủ tốt, không ngờ không chịu nổi một kích. Trưởng Tôn Lương thờ ơ, công phu tu dưỡng của gã rất tốt, miễn đối phương không độc miệng bằng Lăng Hàn thì gã không thèm để bụng. Nếu Lăng Hàn biết là nên cảm thấy vinh hạnh hay cười khổ? Trưởng Tôn Lương thản nhiên nói: - Bớt nói nhảm đi. Trưởng Tôn Lương chuyển tức giận thành chiến ý, miễn chống chọi qua chiêu này thì gã sẽ mạnh mẽ phản kích, khiến đối phương biết ba chữ Trưởng Tôn Lương có ý nghĩa gì. Vương giả vô địch cùng giai không phải được thổi phồng ra. Tiêu Thắng khịt mũi: - Vậy thì đỡ chiêu thứ ba của ta đi! Tiêu Thắng lại tích lũy đại chiêu, lần này trong cơ thể gã tuôn ra lửa hóa thành mãnh thú, lửa nhấp náy, xuất hiện con thứ hai. Con thứ ba, bốn, năm... Tiêu Thắng hóa thân thành hố lửa, vô số hỏa diễm thú xuất hiện, mỗi con do ký hiệu đại đạo hình dạng lửa tổ thành, nếu bị đụng phải tương đương với bị quy tắc lửa oanh kích. Tiêu Thắng cười phá lên: - Vạn Thú Bôn Đằng! Tiêu Thắng chỉ vào Trưởng Tôn Lương: - Đi! Ầm! Trong phút chốc đám hỏa diễm thú lao vào Trưởng Tôn Lương, rõ ràng chỉ là quy tắc diễn hóa nhưng lúc chạy đi phát ra tiếng sấm dậy như có một đội quân đang xông trận. Trưởng Tôn Lương hừ mũi liên tục đấm vào đám hỏa diễm thú. Trưởng Tôn Lương không dám lấy tay thịt trực tiếp đối kháng đám thú quy tắc lửa, dùng ánh sáng vàng quấn quanh nắm tay, ký hiệu đại đạo nhấp nháy như lưu kim. Tiêu Thắng ở phía xa cười nói: - Trưởng Tôn huynh không biết hỏa có thể khắc kim sao? Tiêu Thắng không tấn công theo nếu không xem như là chiêu thứ tư, Trưởng Tôn Lương có thể mạnh mẽ đánh trả. Tiêu Thắng không nhúc nhích nghĩa là ba chiêu chưa xong, Trưởng Tôn Lương không thể phản công. Tiêu Thắng muốn thừa dịp này bình ổn nguyên lực, dù sao phát ra chiêu Vạn Thú Bôn Đằng tiêu hao rất lớn. Có thể nói Tiêu Thắng lợi dụng ‘nhường ba chiêu’ hoàn toàn thấu triệt. Trưởng Tôn Lương vừa oanh kích vừa cau mày. Trưởng Tôn Lương biết hỏa có thể khắc kim, nhưng chỉ cần thực lực của gã vượt qua đối thủ thì không sợ tương khắc. Ví dụ thủy có thể khắc hỏa, nhưng nếu chỉ có giọt nước thì lửa sẽ bốc hơi nước. Trưởng Tôn Lương là Vương giả trăm phần trăm trong thế hệ trẻ, thực lực có thể nghiền áp tất cả đối thủ nên không cần để ý tương sinh tương khắc. Thế nhưng thực lực của Tiêu Thắng không thua gì Trưởng Tôn Lương, khiến gã rơi vào thế bất lợi. Cao thủ tranh chấp, bất cứ nhân tố nhỏ bé nào đều sẽ ảnh hưởng thắng thua cuối cùng. Hỏa khắc kim, trong trận chiến Vương giả như vậy đúng là chết người. Ầm! Khi vạn thú tuôn ra hết Trưởng Tôn Lương cũng bị đẩy lùi hơn ba mươi trượng, quần áo có mấy vết khét nhưng đa số còn nguyên. Đây là vì Trưởng Tôn Lương mặc bảo y, có hiệu quả phòng ngự kinh người. Nhưng dù sao không phải chuẩn tiên khí, không thể nào hoàn toàn chặn lại công kích của Sáng Thế cảnh mạnh nhất, làm Trưởng Tôn Lương chật vật không chịu nổi. Vì là Trưởng Tôn Lương, đổi lại Sáng Thế cảnh khác dù mặc mười bảo y cũng bị đốt thành tro ngay. Trưởng Tôn Lương thở hổn hển, khóe môi dính vết máu, gã chỉ có thể chắn không thể đỡ, cứng rắn đỡ ba đại chiêu của cường giả cùng giai, trừ phi có khí lực biến thái như Lăng Hàn nếu không sẽ bị thương.