Nữ Hoàng lười để ý, Lăng Hàn làm người phát ngôn đuổi cả đám đi, nhưng không lạnh băng đắc tội với người, không chừng sau này có chuyện cần nhờ bọn họ. Hơn nữa người ta không đắc tội với mình thì cần gì gay gắt tổn thương nhau. Qua hơn nửa canh giờ Trưởng Tôn Lương đã đến. Có tiếng quát: - Thánh tử giá đáo! Toàn đại điện tĩnh lặng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, một nam nhân trẻ tuổi đầu đội kim quan bước nhanh từ một cánh cửa đi ra, vóc dáng cao lớn, đôi mắt sáng rực như hai mặt trời, khiến người không dám nhìn kỹ. Khí thế nam nhân rất mạnh, trong phạm vi ba thước khí thế hóa thành thực chất, diễn hóa ra các chân long, chân phượng, kỳ lân, huyền quy, các loại thần thú bay lượn. Sau lưng nam nhân là thanh niên tóc đỏ, vẻ mặt cuồng nhiệt, trong mắt gã Trưởng Tôn Lương là thần chứ không phải người. Nhiều người quỳ xuống: - Bái kiến thánh tử! Những người khác đứng dậy chắp tay hành lễ. Đây là một vị Vương giả vô song, thiên phú có một không hai, thế lực nhị tinh. Thiên kiêu ra từ thành lớn tam tinh Trưởng Tôn Lương cũng không sợ, gã có thể sánh ngang, thậm chí vượt qua. Lăng Hàn, Nữ Hoàng không đứng dậy, bọn họ kiêu ngạo sao có thể khom lưng với võ giả cùng giai? Người xung quanh lòng lo sợ lỡ thánh tử tức giận có khi nào đánh lây bọn họ không? Trưởng Tôn Lương lạnh nhạt nói: - Miễn! Trưởng Tôn Lương nhấn hai tay ra hiệu mọi người có thể ngồi, gã liếc qua Lăng Hàn, Nữ Hoàng. Khóe môi Trưởng Tôn Lương cong lên chắp tay nói: - Loạn Tinh Tiên Tử! Nữ Hoàng không thèm nhìn thẳng Trưởng Tôn Lương, nhẹ gật đầu xem như chào. Ngạo mạn như thế khiến mọi người tin Nữ Hoàng chắc chắn là thánh nữ của đại giáo. Thực lực, thiên phú của ta không thua gì ngươi, thân phận càng cao quý nên có thể kiêu ngạo. Trưởng Tôn Lương bị lơ, nhưng gã biểu hiện rất rộng lượng, nhoẻn miệng cười như gió xuân ấm áp: - Nào, tại hạ chuẩn bị rượu nhạt, mọi người đừng khách sáo. Trưởng Tôn Lương quét mắt qua, nhíu mày, bởi vì trong đại điện cơ hồ ngồi đầy chỉ thiếu một người. Đồng Lâm. Trưởng Tôn Lương đã lộ mặt, Đồng Lâm còn chưa đến, kiêu ngạo còn hơn gã? Trưởng Tôn Lương lộ vẻ bất mãn hỏi: - Đồng Lâm đâu? - Phụt! Vài người nhấp ngụm rượu nghe hỏi thì phun ra, họ sặc sụa. Có chuyện gì? Trưởng Tôn Lương nhìn sang bên cạnh, thanh niên tóc đỏ hiểu ý, cung kính gật đầu bước xuống đài, hỏi thăm sơ, lộ vẻ mặt quái dị. Đồng Lâm dã chiến trong lùm cỏ ngoài cửa. Mấy trăm năm rồi chưa thấy nữ nhân mà khao khát vậy? Thanh niên tóc đỏ chạy lên đài nói nhỏ vào tai Trưởng Tôn Lương. Thanh niên tóc đỏ chưa nói hết Trưởng Tôn Lương đã lộ vẻ tức giận suýt đập bàn đứng dậy. Đồng Lâm khốn kiếp dám dã chiến trong vườn hoa của gã, còn làm mọi người đều biết? Này này này, đây chẳng khác nào công khai làm gã mất mặt, quá to gan! Công phu tu dưỡng của Trưởng Tôn Lương rất tốt nhưng chuyện này thật đáng giận, như có người cố ý đạp trên đầu giường nhà ngươi, ai không tức? Nhưng Trưởng Tôn Lương không nổi khùng, gã vờ như không phát hiện chuyện này, bắt chuyện với mọi người. Gã là thánh tử, tương lai sẽ kế thừa chức giáo chủ, rất giỏi dẫn dắt không khí. Rất nhanh mọi người quên chuyện Đồng Lâm, đề tài xuôi theo ý Trưởng Tôn Lương. Trưởng Tôn Lương rất có hứng thú với Nữ Hoàng, vì đây là Vương giả trẻ duy nhất sánh ngang với gã, thân phận rất bí ẩn, có lẽ là thánh nữ của đại giáo nào đó. Thiên phú nghịch thiên, thân phận cao quý, dáng người hoàn mỹ, khí chất vô song, nữ nhân như vậy ai không thích? Dù Nữ Hoàng nghiêm nghị thì nàng vẫn chinh phục trái tim vô số người. Trưởng Tôn Lương không che giấu, tấn công Nữ Hoàng mãnh liệt: - Loạn Tinh Tiên Tử, chờ sau khi kết thúc có hứng thú cùng tại hạ nghiên cứu võ đạo không? Nữ Hoàng lười trả lời, nếu Trưởng Tôn Lương mời luận bàn không chừng nàng có hứng thú đánh. Lăng Hàn cười nói: - Loạn Loạn nhà ta không bao giờ ở một mình với người lạ, nếu Trưởng Tôn huynh muốn thì ta có thể đi thay. Ngươi? Ngươi thay thế cái gì? Trưởng Tôn Lương lộ vẻ khó chịu, bốn chữ ‘Loạn Loạn nhà ta’ làm gã đau tim, nhưng có cách gì? Gã có lập trường phản bác sao? Trưởng Tôn Lương động ý niệm, đã có ý hay, gã quay đầu nhìn thanh niên tóc đỏ dùng thần thức nói một câu. Trưởng Tôn Lương cười nói: - Thịnh hội võ giả chúng ta sao thiếu được luận bàn tỉ võ. Mọi người gật đầu đồng ý ngay: - Thánh tử nói đúng. Thanh niên tóc đỏ lập tức đứng dậy hét hướng Lăng Hàn: - Lăng Hàn, ta khiêu chiến với ngươi! Lăng Hàn bất ngờ, hắn vốn định làm một mỹ nam yên tĩnh chỉ lo ăn uống, kiêm biết mặt thiên kiêu trẻ. Nhưng có người muốn khiêu chiến với hắn? Hưm, hôm qua hắn không phát uy nên người ta tưởng hắn dễ ăn hiếp sao? Lăng Hàn cười tủm tỉm nói: - Được thôi. Trưởng Tôn Lương nói với thanh niên tóc đỏ: - Xích Long, xuống tay có chừng mực, không thể giết người. Thanh niên tóc đỏ hiểu ý, Trưởng Tôn Lương dặn dò miễn không giết người là được, gã đừng nương tay. Thanh niên tóc đỏ gật đầu, cung kính nói: - Tuân lệnh thánh tử đại nhân! Thanh niên tóc đỏ nhảy ra đại điện: - Lăng Hàn, đi ra chiến một trận! Lăng Hàn gắp đũa thức ăn, uống hớp rượu sau đó nói với Nữ Hoàng: - Nương tử, ta đi chút rồi về. Nữ Hoàng dịu dàng gật đầu, chủ động hôn một cái. Mọi người ghen tỵ muốn chết, cứ tưởng Nữ Hoàng là mỹ nhân lạnh băng ngạo tận xương, không ngờ nàng sẽ vì nam nhân mà nở nụ cười rực rỡ, dịu dàng như nước. Cái tên vận may phân chó này mau đị chết đi! Trưởng Tôn Lương không nhịn được mặt đen thui, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gã muốn giết người. Lăng Hàn đẩy bàn ra đứng dậy, chậm rãi đi ra đại điện. Mọi người như ong vỡ tổ đi ra ngoài, bọn họ muốn thấy tận mắt Lăng Hàn bị treo lên đánh, không thì ngọn lửa trong lòng khó dằn xuống, sẽ bị đốt cháy. Nữ Hoàng nâng gót sen, khí thế cực mạnh, không ai dám tới gần nàng ba trượng. Có người ngoại lệ. Trưởng Tôn Lương bước nhanh tiến lên đi song song với Nữ Hoàng, lộ biểu tình kinh ngạc. Cường giả và cường giả đôi khi không cần đánh nhau, khí thế tiếp xúc là biết đối phương mạnh yếu. Nữ Hoàng rất mạnh, mạnh đến mức Trưởng Tôn Lương không chắc thắng được. Điều này không khiến Trưởng Tôn Lương ghen tỵ mà sinh lòng mến mộ. Dong chi tục phấn không có tư cách làm bạn với gã. Đây là nữ nhân gã luôn chờ đợi, là bạn lữ số phận đã định cho gã. Lăng Hàn, thanh niên tóc đỏ đứng cách nhau mười trượng. Kiến trúc trên phù đảo đặc biệt cứng rắn, hoàn toàn chịu được Sáng Thế cảnh trùng kích nên bọn họ không cần lên trời đánh nhau. Mọi người tràn ngập niềm tin vào thanh niên tóc đỏ, tuy gã chỉ là tùy tùng nhưng có thể trở thành tùy tùng của Trưởng Tôn Lương đã chứng minh thực lực của đối phương.