Bùm! Vang tiếng nổ điếc tai, bóng đen bị đẩy lùi về, Vô Tướng Thánh Nhân thì lảo đảo thụt lùi hai mươi mấy bước. Khiến Lăng Hàn bất ngờ là kết cấu thiên địa chỗ này cứng rắn lạ thường, dư ba chấn động tuy khiến một số cỏ cây hóa thành bột nhưng núi không rung rinh chút nào. Long Ngữ San biết đã trách lầm Lăng Hàn, nhưng vì tính của nàng sĩ diện nên không chịu xin lỗi Lăng Hàn, chỉ lao vào bóng đen kia. Đó là một con báo đen, không lớn, dài cỡ trượng, cao khoảng nửa trượng, một cái đuôi dài dạ lùng cỡ ba trượng. Đuôi ngoe nguẩy, khúc đuôi có cái đầu răng đang phun ra nuốt vào cái lưỡi. Cái nào mới là đầu? Long Ngữ San hừ lạnh lao vào con báo đen kỳ lạ, dẫn động huyết mạch long tộc. Long Ngữ San rất bá khí đánh một đấm hóa thành đầu rồng, từng tiếng rồng ngâm. Chân long bay lượn chín tầng trời, sức mạnh áp chế đa số thần thú khác gắt gao, trừ phi cách biệt cảnh giới quá lớn không thì sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng con báo đen hoàn toàn không sợ hãi long uy, ngược lại dường như bị khiêu khích nó nhe nanh ra. Hai răng nanh dài nhọn hoặc, phù văn dày đặc hiển hiện tựa như Thánh khí. Báo đen lao vào Long Ngữ San, tứ chi bộc phát sức đẩy tăng vọt tốc độ, nhanh không tả nổi. Phập! Báo đen giơ chân trước lấp lánh ánh sáng phù văn xé rách công kích của Long Ngữ San thủng một lỗ, mạnh mẽ lao vào cắn phập vào cổ tay nàng. Răng báo đen rất bén nếu cắn trung chỉ e cổ tay Long Ngữ San đứt lìa. Tương đương với bị Thánh binh chém trúng, Long Ngữ San chỉ là Tiểu Thánh, sao ngăn nổi. Lăng Hàn lắc người nhanh như tia chớp lao lên, tốc độ của hắn mau còn hơn báo đen, vào phút chỉ mạnh treo chuông hắn đứng che trước mặt Long Ngữ San, thò tay mình ra. Phập! Báo đen cắn trúng cổ tay Lăng Hàn. Long Ngữ San hét lên, trong phút chốc trăm rối cảm xúc ngổn ngang. Lúc trước Lăng Hàn hóa giải một kích cho nàng nhưng nàng không cảm kích còn trách hắn, người ta thì sao? Lấy ơn báo oán, chẳng những không so đo với nàng còn cản một kích cho, thậm chí không tiếc hy sinh chính mình! Tuy rằng Thánh Nhân gãy chi có thể mọc cái mới, nhưng quan trọng là tình ý! Long Ngữ San cực kỳ cảm động, nhưng sau đó là giật mình. Vì báo đen không cắn đứt cổ tay Lăng Hàn được ngược lại nướu lỏng chảy máu. Nếu răng của báo đen không cứng bằng Thánh liệu e rằng hai răng nanh đã bị gãy. Ngươi còn là người sao? Long Ngữ San ngơ ngẩn nhìn Lăng Hàn, nàng biết có người chuyên tu khí lực nhưng không ai bằng hắn. Cái này giống như vươn tay ra cho Thánh binh chém cuối cùng Thánh Binh sắp gãy. Con báo đen choáng váng, nó không cảm giác được răng mình nữa, tê dại sắp rụng răng. Báo đen nhảy ra sau, tứ chi hơi cong, thân hình cong, mắt nhìn Lăng Hàn chằm chằm tùy thời sẽ công kích. - Kỳ lạ. Lăng Hàn nói: - Đây tuyệt đối là yêu thú Sáng Thế cảnh tiểu cực vị nhưng chưa khai hóa trí lực, chỉ có bản năng giết chóc nguyên thủy. Thật khó tin. Bình thường miễn tu luyện đến Sơn Hà cảnh thì đừng nói khai hóa trí tuệ, yêu thú thậm chí có thể hóa thành hình người. Nhưng con báo đen đã là Sáng Thế cảnh, đẳng cấp đỉnh cao nhất Thần Giới vậy mà chỉ có bản năng giết chóc? - Đúng là kỳ dị. Vô Tướng Thánh Nhân gật gù: - Sức chiến đấu rất mạnh, trong Tiểu Thánh có thể tự xưng vương giả. Vô Tướng Thánh Nhân và Long Ngữ San trước sau đánh mấy chiêu với báo đen, tuy chỉ một hiệp nhưng đủ để bọn họ hình thành phán đoán. Tuy nhiên vương giả trong Tiểu Thánh không lọt vào mắt Lăng Hàn nổi. Lăng Hàn ra tay. Bùm! Lăng Hàn vươn tay ra có trời trăng sao xuất hiện, tựa như khai sáng một thế giới mới. Báo đen sợ hãi dựng đứng bộ lông, nó xoay người chạy nhanh. Tiếc rằng trước mặt Lăng Hàn thì tốc độ Thánh cấp cũng không là gì. Bốp! Báo đen bị đè nằm bẹp dí dưới đất, nó rên rỉ, nhưng mắt vẫn lộ tia hung ác đầy dã tính như muốn nuốt sống Lăng Hàn. Lăng Hàn khẽ nói: - Thú vị. Lăng Hàn động ý niệm thu báo đen vào trong Hắc tháp. Mặc ngươi có lực lượng Thánh cấp thì sao, vào Hắc tháp là thành vật trong túi của hắn. Long Ngữ San rất giật mình, Lăng Hàn bỏ con yêu thú Thánh cấp vào không gian thần khí vậy sao? Ngươi không sợ báo đen đại phát hung uy phá hỏng không gian thần khí của mình? Không gian thần khí không giống Thánh khí, trừ có thể cất chứa vật sống ra chẳng cứng rắn hơn không gian linh khí là bao. Thiên Phượng Thần Nữ đầy tò mòi hỏi: - Tại sao con báo này không khai hóa trí tuệ? Lăng Hàn trầm ngâm nói: - Nhân tộc chúng ta được gọi là linh của vạn vật, nếu từ nhỏ chỉ có một người sinh tồn rừng rậm ngăn cách với cõi đời thì có thể sống, nhưng trí lực sẽ rất thấp, chỉ còn lại bản năng sinh tồn. Thiên Phượng Thần Nữ không đồng ý cách giải thích này: - Nhưng con báo đen này có thể tu luyện, còn luyện đến độ cao như thế thì sao vẫn giữ nguyên thủy vậy được? Lăng Hàn chậm rãi nói: - Có lẽ huyết mạch của nó đủ mạnh, chỉ cần trưởng thành bình thường thì sẽ là Sáng Thế cảnh. Ui! Ba người Thiên Phượng Thần Nữ cùng hút ngụm khí lạnh, quá đáng sợ rồi. Trưởng thành bình thường là Sáng Thế cảnh, tộc quần này đáng sợ cỡ nào, nếu số lượng nhiều chút chẳng phải là có thể càn quét Thần Giới? Lăng Hàn lắc đầu nói: - Có lẽ hoàn cảnh nơi này đặc biệt, linh khí rất đậm nên mới có điều kiện như vậy. Đương nhiên huyết mạch của báo đen chắc rất cao, có lẽ có tổ tiên là Trảm Trần, thậm chí là Phân Hồn. Yêu thú không có năng lực học tập như Luân Hồi thụ, năng lực thích ứng mạnh nhưng truyền thừa huyết mạch càng ưu tú hơn. Ba người Thiên Phượng Thần Nữ có thể chấp nhận giải thích như vậy. Điều kiện tu luyện không gì sánh bằng cộng thêm truyền thừa huyết mạch đúng là có thể tạo ra một cường giả chỉ biết giết chóc. Long Ngữ San hỏi: - Tiên Vực đều đáng sợ như vậy sao? Chân long vốn nên ở trên ức vạn sinh linh, nhưng hiện giờ cảnh giới ngang nhau long uy của Long Ngữ San không có chút tác dụng gì với báo đen, chứng minh đẳng cấp của nó không yếu hơn nàng, đả kích mạnh đến cảm giác ưu việt hình thành lâu nay của nàng. Ba người Lăng Hàn lắc đầu, bọn họ chưa đi Tiên Vực, chỉ nghe đồn chỗ đó có nhiều cường giả hơn, Sáng Thế cảnh chỉ là con kiến. Giống như từ tiểu thế giới đi ra, Phá Hư cảnh là cái đinh gì. Với võ giả đây là sự lựa chọn. Ngươi có thể làm vua làm bá trong khoảnh trời nhỏ, cái giá là tuổi thọ. Phá Hư cảnh chỉ sống ngàn năm, vào Sơn Hà cảnh thì tuổi thọ lên mười vạn. Thiên Phượng Thần Nữ nói, lo âu nhìn Lăng Hàn: - Không biết nơi này có bao nhiêu yêu thú giống báo đen.