Trọng Dã hoảng, cảm giác ưu việt về cấm địa biến mất hết. Trọng Dã vội vàng thần hồn xuất khiếu, không thể giữ lại thân xác này nữa, sẽ khiến thần hồn mục nát theo, gã cần đoạt xá trọng sinh. Khi Trọng Dã thần hồn xuất khiếu bay ra thì thấy Nữ Hoàng đẹp tuyệt trần làm đạo tâm của gã dao động đang vẻ mặt sát khí nhìn gã, lại giơ tay lên. Bốp! Thần hồn của Trọng Dã bị chém, trời đổ mưa máu tiếc thương cho một vị Thánh Nhân chết. Trọng Dã rất oan. Vốn một Thánh Nhân muốn chạy trốn thì có cơ hội rất lớn, nhưng ai kêu Trọng Dã không thèm để Nữ Hoàng vào mắt, còn mơ bắt nàng kim ốc tàng kiều, kết quả là tự nếm trái đắng. Đám người Tinh Sa Đại Thánh biểu tình quái dị, đúng là không phải người một nhà thì không ở chung nhà. Lúc trước Lăng Hàn đồ Thánh, bây giờ đến lượt Nữ Hoàng đồ Thánh, dường như Trung Thánh ở trong mắt bọn họ chỉ là con heo. Nhưng Nữ Hoàng dám xuống tay giết vì có chỗ dựa. Lăng Hàn còn có thể phát uy lần nữa, có thực lực chém gục Thánh Vương, không cần lo. Mặt ngoài Lăng Hàn cười híp mắt nhưng lòng thì thầm nhe răng. Lần sau sẽ là Khai Vân Vương tự mình đến, nhưng hắn không thể dùng Hắc tháp, làm sao bây giờ? May mắn dù có sợi tơ nhân quả khiến Khai Vân Vương phát hiện Trọng Dã chết ngay, nhưng Trọng Dã phải mất bốn, năm năm mới chạy tới đây chứng minh Khai Vân cấm địa cách bọn họ rất xa. Lăng Hàn còn bốn, năm năm. Lăng Hàn chồng cằm: - Hưm? Nếu Lăng Hàn đi cầu viện mấy Thánh Vương trong cấm địa tương đương với nói cho họ biết hắn không còn lá bài oanh giết Thánh Vương, một số cấm địa có lẽ sẽ thành thật nhưng vài cấm địa khác thì... ha ha. - Thôi thì vầy, bốn năm sau ta mở hội giao lưu báu vật, kêu hết đám Thánh Vương tới. Lấy lý do là thảo luận võ đạo giữ bọn họ lại tám, mười năm, khi đó Khai Vân Vương tìm đến thì các Thánh Vương sẽ ra tay thay ta. Tốt, quyết định vậy đi! Trong Võ viện có nhiều hậu bối của các cấm địa, chỉ cần qua bọn họ đưa tin là được, hắn mời đám Thánh Vương bốn năm sau lại tụ họp ở Mộc Đồ tinh. Lăng Hàn bắt đầu khổ tu. Mời đám Thánh Vương tới dù gì chỉ trấn tình hình, chủ yếu vẫn là dựa vào thực lực của mình. Muốn trở thành Thánh Vương trong vòng bốn năm là không thể nào, nhưng thành Thánh Nhân thì không khó, Nữ Hoàng là ví dụ tốt nhất. Miễn bước vào Thánh cảnh thì thực lực của Lăng Hàn sẽ tăng vùn vụt, đương nhiên ngang ngửa với Đại Thánh. Khi đó dù Lăng Hàn không đánh lại ít nhất có thể chạy, thách Khai Vân Vương cũng không dám làm gì Tinh Sa Võ viện, không thì sẽ bị điên cuồng trả thù. Trừ phi đời này Khai Vân Vương không rời khỏi hang ổ, mỗi tộc nhân Trọng gia đều làm rùa đen rút đầu, nếu không Khai Vân cấm địa vẫn sẽ gặp xui xẻo. Đạt đến đẳng cấp nhất định phải tuân theo vài quy định như họa không hại người nhà. Cùng với lời mời của Lăng Hàn là tin Trọng Dã chết, khi truyền vào tai các cấm địa thì đám người Thánh Vương cảm khái tính cách của hắn nóng như lửa, ngoài ra càng khẳng định hắn có lá bài tẩy Thánh Vương không thì sao dám làm như vậy? Trong Hắc tháp, mọi người đều đang khổ tu, thực lực mỗi người tăng vùn vụt. Chỉ cần Nữ Hoàng bước vào Đại Thánh vị là có thể mở ra cánh cửa Tiên Vực, ngày bọn họ vào Tiên Vực đang đếm ngược dần. Một năm rưỡi qua đi, số lượng ngôi sao của Lăng Hàn lên đến tám trăm vạn. Ba năm sau, số lượng ngôi sao của Lăng Hàn đến chín trăm chín mươi chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín ngôi sao. Giống như Nữ Hoàng, Lăng Hàn một đường lăn bánh tạm dừng tại đây, gặp bình cảnh thật sự. Lăng Hàn không có thời gian ân ái với Nữ Hoàng, Thiên Phượng Thần Nữ, suốt ngày tham ngộ dưới Luân hồi thụ, sau đó bị Nữ Hoàng lôi đi đè ngược. Muốn tu luyện cũng được nhưng không thể quên ‘mớm no’ cho phu nhân. Lăng Hàn bế quan nửa năm mới tu ra ngôi sao cuối cùng. Ngàn vạn ngôi sao, đỉnh Hằng Hà cực cảnh. Lăng Hàn lại bế quan, nửa năm nhoáng qua. Các cường giả cấm địa lục tục đến dự lời mời của Lăng Hàn, tham gia thịnh hội luận đạo và trao đổi báu vật. Lăng Hàn kết thúc bế quan, hắn đã chạm tới biên giới Sáng Thế cảnh, tin tưởng không lâu sau sẽ chính thức bước ra một bước này. Lăng Hàn kêu Lôi Hỏa Đại Đế tới lo truyền đạo cho các Thánh Vương để câu giờ, vì theo phỏng đoán Khai Vân Vương tùy thời sẽ xuất hiện, có phải là bây giờ, hoặc một năm, mười năm sau. Nhưng tin tưởng sẽ không quá lâu, liên tục chết hai Thánh Nhân, sao có thể nhịn nhục được? Lôi Hỏa Đại Đế lên đài làm đám Thánh Vương như bị sét đánh. Một đứa nhóc chưa tới mười tuổi giảng đạo với bọn họ? Nhưng bọn họ phát hiện đứa nhỏ này là Thánh Nhân, còn là Trung Thánh! Chờ Lôi Hỏa Đại Đế mở miệng thì các Thánh Vương chỉ còn biết cung kính lắng nghe. Từng chữ như châu ngọc, từng lời như đạo. Lôi Hỏa Đại Đế là cường giả đẳng cấp gì? Tiên phủ cảnh! Tuy cảnh giới bây giờ rớt xuống Thánh Nhân vị, chỉ vài năm Lôi Hỏa Đại Đế từ Tiểu Thánh bước hướng Trung Thánh, tốc độ nhanh khiến người tức giận. Lôi Hỏa Đại Đế lĩnh ngộ đại đạo thì không thiếu bớt chút nào. Lôi Hỏa Đại Đế tùy tiện nói vài lời đã khiến các Thánh Vương chấn động phục sát đất. Học không phân biệt lớn nhỏ, người ta chỉ có thân thể nhỏ, trời biết trước khi đầu thai thì người này là lão quái sống bao nhiêu năm. Lăng Hàn không vào Hắc tháp nữa, hắn linh cảm đột phá trong vòng vài ngày này. Lôi Hỏa Đại Đế giảng đạo suốt ba tháng, các thánh cảm giác như mới qua một ngày, tất cả bơi trong biển đại đạo như tùy thời sẽ đột phá. Đương nhiên chỉ là giả, đa số Thánh Vương đã đến đỉnh, muốn đột phá phải bước vào Trảm Trần. Nhưng khi nào ở Tiên Vực mới hoàn thành bước này được, vì dù là Thần Giới hay Minh Giới đều thiếu một yếu tố là thiên địa giống Tiên Vực. Trảm Trần tức là thọ nguyên vô hạn, nhưng cái này cần vật chất bất diệt giữ gìn, chỉ Tiên Vực mới có. Đạo của Lôi Hỏa Đại Đế quá cao sâu làm bọn họ cái hiểu cái không nên có ảo giác mình sắp đột phá. Cảm giác đột phá chỉ là giả, nhưng nếu bọn họ tiêu hao hết những gì Lôi Hỏa Đại Đế truyền đạo thì sức chiến đấu sẽ tăng mảng lớn. Thật ra được lợi lớn nhất là Tinh Sa Đại Thánh và chín Tiểu Thánh nhóm Minh Tâm Thánh Nhân. Bọn họ là chủ nhà tất nhiên được vào đạo tràng nghe, bọn họ còn xa mới chạm tới cảnh giới Trảm Trần nên được ích lợi rất lớn. Bọn họ không thể tưởng tượng đứa nhóc một trong tổ bốn người phá làng phá xóm có hiểu biết về đại đạo kinh người như vậy, Thánh Vương còn nghe mê mẩn đến mất ăn mất ngủ.