- Nguy rồi, vừa nãy chúng ta không có hảo hảo đến bắt chuyện người ta. Bốn tên hộ vệ lập tức ở một bên nhỏ giọng nghị luận, chỉ là tuy âm thanh của bọn hắn rất thấp, lại há có thể giấu giếm được lỗ tai của Lăng Hàn cùng Long Hương Nguyệt. Long Hương Nguyệt vừa xấu hổ vừa yêu thích nói: - Đám gia hoả này chỉ biết nói loạn, xem sau này ta làm sao chữa trị bọn họ! Lăng Hàn chỉ cười ha ha, để Long Hương Nguyệt không khỏi bĩu môi. Vừa về tới nhà, Long Hương Nguyệt liền trở nên hấp tấp, ở trong đình viện nhảy nhót lung tung, trên mặt cũng mang theo nụ cười chân chính, để Lăng Hàn cảm khái, đây mới là biểu hiện một cô thiếu nữ nên có. Nàng lôi kéo Lăng Hàn trực tiếp đi tới nơi ở của Long Ngữ San, kia là một toà tiểu viện u nhã. Kỳ thực Long Ngữ San rất ít ở nơi này, thường thường đi lại chung quanh, để cầu đột phá, nâng cao một bước. Nhưng thời điểm hai người đi tới cổng sân, lại ngoài ý muốn phát hiện lại có một nam một nữ trẻ tuổi đứng, mỗi cái đều là phong thái cảm động, hơn nữa đều là Hằng Hà Cảnh, như rồng phượng trong loài người. - Đứng lại! Gặp hai người Lăng Hàn lại đây, tên thanh niên trẻ duỗi tay một cái, ngăn cản bọn họ. - Các ngươi là người nào? Long Hương Nguyệt không khỏi tức giận, nàng cũng không nhận ra hai người này, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định, bọn họ tuyệt đối không phải tộc nhân của Long gia, bằng không xuất hiện hai thiên tài trẻ tuổi cấp bậc Hằng Hà Cảnh, nàng sẽ không biết sao? - Câu nói này hẳn là ta hỏi mới đúng, các ngươi là ai! Nàng dật động khí tức, đã chuẩn bị chiến một trận. Người thanh niên trẻ khẽ mỉm cười: - Tại hạ Dương Tử Ca, không biết cô nương lại xưng hô như thế nào? - Long Hương Nguyệt! Long gia quý nữ lại nhìn về phía cô gái trẻ. - Cảnh Di. Cô gái kia nói. - Các ngươi bảo vệ ở cửa nhà tiểu cô ta là có ý gì? Long Hương Nguyệt trực tiếp hỏi, tính cách của nàng chính là như vậy. Cảnh Di cười nói: - Long cô nương, hiện tại Ngữ San đại nhân đang ở cùng Thiếu chủ nhà ta, hai vị vẫn không nên làm phiền mới tốt. - Thiếu chủ nhà ngươi lại là người nào? Long Hương Nguyệt nhíu mày. - Khai Vân cấm địa, Trọng Bát Độ! Cảnh Di cùng Dương Tử Ca đồng thời nói, ngữ khí không ai không cung kính, thật giống như trước mặt đứng một vị thần linh vô thượng. Trong lòng Lăng Hàn nhất thời xông mạnh, Khai Vân cấm địa? Khai Vân Vương? Năm xưa, Thiên Hà Vương bị Khai Vân Vương phản bội, hai mặt thụ địch, bằng không hắn tu luyện bí pháp Tiên Vương, là vô cùng có khả năng mở ra cánh cửa Tiên Vực. Điều này cũng làm cho Thiên Hà Vương đại hận, ở trong di ngôn mãnh liệt cần người thừa kế làm thịt Khai Vân Vương. Sau đó Khai Vân Vương này lập Khai Vân cấm địa? - Chưa từng nghe nói! Long Hương Nguyệt giương mày lên. - Tránh ra, ta muốn gặp tiểu cô của ta! - Xin lỗi, Long cô nương. Cảnh Di áy náy nở nụ cười, nhưng không hề có ý tránh ra. Long Hương Nguyệt giận dữ, đây chính là Long gia, hai người các ngươi là người ngoài lại dám ngăn cản mình, có còn vương pháp sao? Cheng một tiếng, nàng rút kiếm, mặt trầm như nước, đã động sát ý. Nàng mới vừa muốn ra tay, nhưng cảm giác trên vai chìm xuống, làm sao cũng không cách nào bước ra một bước. Nàng quay đầu nhìn, chỉ thấy Lăng Hàn lấy một tay đặt ở trên vai của nàng. - Ngươi không phải đối thủ của bọn họ. Lăng Hàn nói, tuy Long Hương Nguyệt tiến cảnh không tính chậm, nhưng hiện tại chỉ là Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị đỉnh cao, nhưng Cảnh Di cùng Dương Tử Ca đều là Hằng Hà Cực Cảnh. Hắn quan tâm ta! Trong lòng Long Hương Nguyệt không khỏi ngọt ngào, đầy bụng tức giận nhất thời tan thành mây khói. Lăng Hàn thu tay về, nhìn hai người Cảnh Di nói: - Làm khách phải có quy tắc của người làm khách, nhiễu khách đoạt chủ là không nên. - Ngươi là ai? Hai người này nhìn Lăng Hàn, trên mặt có một tia thận trọng, đều là Hằng Hà Cực Cảnh, bọn họ đương nhiên cũng có thể phát hiện Lăng Hàn mạnh mẽ, đề phòng hắn. - Lăng Hàn. - Lăng Hàn? Hai người đều nghi hoặc, hiển nhiên chưa từng nghe nói tên của Lăng Hàn. Nhưng nếu họ Lăng nói rõ hắn cùng Long gia không có quan hệ, cũng làm cho hai người mất đi kiêng kỵ. - Ha ha, hóa ra ngươi cũng chỉ là khách mà thôi, lại có tư cách gì chỉ trích chúng ta? Dương Tử Ca từ tốn nói. - Là không có, có điều, ta muốn đi vào, các ngươi lại có tư cách ngăn trở ta sao? Lăng Hàn chỉ chỉ cửa lớn. - Ngươi có thực lực này sao? Cảnh Di chiến ý hừng hực, mỗi một tên Vương giả tất nhiên đều hiếu chiến, nếu không thì, không trải qua tầng tầng chiến đấu gột rửa, làm sao có khả năng đạt đến độ cao như vậy? Lăng Hàn không nói gì, chỉ là về phía trước bước ra một bước. Dưới khí thế cảm ứng, hai người Cảnh Di cũng đồng thời nhảy tới một bước, không ai không giơ hai tay lên, muốn ra tay. Nhưng sau một khắc bọn họ lại ngơ ngác, bởi vì bọn họ vẫn không có ra tay, song chưởng của Lăng Hàn đã phân biệt đặt lên vai bọn họ, thật giống nhưng ngũ giác của bọn họ xuất hiện đình trệ ngắn ngủi, sau đó nháy mắt chính là cục diện hiện tại. Nếu như Lăng Hàn không phải đưa tay lên vai của bọn họ, mà là trên thiên linh cái thì sao? Hai người không khỏi mồ hôi như mưa, vậy chỉ cần đối phương dẫn động lực lượng, trực tiếp phá tan thần hồn của bọn họ, mặc bọn họ lại thiên kiêu thì đã làm sao, chỉ có một con đường chết. Lăng Hàn vỗ vỗ vai hai người nói: - Ngoan, đi sang một bên. Hắn thu tay về, hai người Cảnh Di vội vàng tách ra, bọn họ kinh hãi đến trái tim đập mạnh. Rõ ràng mọi người đều là Hằng Hà Cực Cảnh, tại sao chênh lệch sẽ lớn như vậy, thật giống như bọn họ ngay cả một chiêu của Lăng Hàn cũng không tiếp được. - Thiếu chủ có lệnh, bất luận người nào cũng không được quấy nhiễu! Dương Tử Ca cắn răng, lấy ra binh khí, kia là một Chiến Qua, từng viên từng viên Thần văn thắp sáng, để khí thế của hắn tăng lên mạnh mẽ. Cảnh Di cũng như thế, nàng dùng là song đao, tản mát ra khí thế không dưới Dương Tử Ca chút nào. Lăng Hàn thờ ơ cười cợt nói: - Nể tình các ngươi cũng là nghe lệnh làm việc, ta liền ra tay nhẹ một chút. Hai người Cảnh Di đều khẽ quát một tiếng, dật động binh khí công kích đến, vù, Thần văn phát sáng, uy thế như biển. Long Hương Nguyệt không khỏi biến sắc, tuy nàng tự phụ, nhưng tuyệt không cho là mình có thể ngang hàng chiến lực như vậy, đừng nói thủ thắng, ngay cả có thể tiếp chiêu hay không cũng phải đánh dấu chấm hỏi. Nhưng nàng có lòng tin với Lăng Hàn, người ta ngay cả Thánh Vương cũng giết hai vị, chỉ là Hằng Hà Cực Cảnh lại tính là gì.