- Cha! Trúc Huyên gấp đến độ đi đong đưa cánh tay của Bá Kiếm Ma Chủ, nếu để cho Lăng Hàn rơi vào tay Đàm Phong, vậy khẳng định là một con đường chết. Bá Kiếm Ma Chủ nhíu mày thành chữ xuyên, nhưng trước sau không nói gì. Hiện tại có một vị Địa Ma tọa trấn, hắn ra tay hữu dụng sao? Chỉ có thể đẩy mình xuống nước. Nếu như hắn chỉ là người cô đơn, vậy đúng là có thể đụng một cái, đoạt người liền chạy, ngược lại tốc độ của Sáng Thế Cảnh đều gần như. Hắn có sự kiêng dè, không dám mạo hiểm. Một bên khác, Cuồng Loạn Ma Chủ cũng chau mày, hắn thiếu nợ Lăng Hàn nhân tình, nếu như trơ mắt nhìn Lăng Hàn gặp rủi ro, cái này sẽ trở thành một cây gai trong lòng hắn, trực tiếp ảnh hưởng đạo tâm của hắn. - Cha, cứu tên kia! Vu Giác nhỏ giọng nói, tuy hắn “hận” Lăng Hàn, nhưng kia là tiểu hài tử tranh giành đồ chơi, quan niệm thị phi hắn vẫn có, lúc trước đúng là Lăng Hàn đưa hắn trở về Minh Giới, hắn nhớ kỹ. - Ha ha ha ha, một bầy kiến hôi, cũng dám vọng tưởng tranh giành với Thiên Long! Đàm Phong cười gằn, duỗi ra bàn tay lớn tóm tới Lăng Hàn, bây giờ tâm tình của hắn thực sự là cực kỳ thoải mái. Vù! Một ánh kiếm xẹt qua, một ma trảo ngập trời, Bá Kiếm Ma Chủ cùng Cuồng Loạn Ma Chủ gần như cùng lúc đó ra tay, cản lại đòn đánh này của Đàm Phong. - Các ngươi phản kháng không được! Đàm Phong giận dữ, Tam Tổ đến rồi, các ngươi còn dám phản kháng? - Tiền bối! Cuồng Loạn Ma Chủ nhìn về phía Đàm Vân, ôm quyền. - Lăng Hàn là ở trong trận chiến công bằng ấy đánh giết Đàm Nhất, hiện tại để một vị Ma Chủ ra tay trấn áp hắn, không cảm thấy có sai công chính sao? - Công chính? Đàm Phong cười to. - Cái gì gọi là công chính? Ta Đàm gia liền gọi công chính, lý của Đàm gia ta mới gọi là lý! Tam Tổ, kính xin ra tay, tiêu diệt hai người này, giữ gìn uy nghiêm của Đàm gia ta! Quá bá đạo, lẽ nào Đàm gia này là Minh Giới chi chủ sao, sao thô bạo không giảng đạo lý như thế! - Tiền bối! Lăng Hàn ngắt lời, lớn tiếng nói. - Vãn bối đến từ Bát Thạch cấm địa, một môn mười Lão tổ, lần này là cố ý đến Minh Giới rèn luyện, nếu như ở đây đã xảy ra chuyện gì, Lão tổ trong tộc tất nhiên sẽ không bỏ qua. Hắn thuận miệng nói bậy, thuận tiện còn để Bát Thạch cấm địa gánh vết bẩn, chủ yếu là vì kéo dài thời gian, chỉ cần Tiểu Tháp tỉnh lại, Hắc Tháp có thể dùng, vậy quản ngươi đến Thiên Ma hay Địa Ma, hắn cũng không sợ! Lại nói, lấy Hỗn Độn Nguyên Thạch cho Tiểu Tháp luyện hóa, hắn thậm chí có thể ngược lại làm thịt người của Đàm gia! Đàm Phong không khỏi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn Đàm Vân một chút, có chút kiêng kỵ. Cấm địa a, kia chính là giống Đàm gia, hắn không phải kiêng kỵ Lăng Hàn, mà là thế lực phía sau, vạn nhất còn mạnh hơn Đàm gia, vậy sẽ gặp phải phiền toái lớn. - Chưa từng nghe nói. Đàm Vân cuối cùng mở miệng, con mắt đóng mở trong lúc đó, có ngàn tỉ ngôi sao sáng diệt, khí tức cực kỳ đáng sợ. Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói: - Vãn bối không phải là người của Minh Giới, mà đến từ Thần giới! - Không thể! Đàm Phong lập tức lắc đầu, cái tên này hoàn mỹ dung hợp ở Minh Giới, làm sao có khả năng là người của Thần giới? Phải biết hắn lại không phải là không có nếm thử tiến vào Thần giới, nhưng quy tắc thiên địa nắm giữ sẽ bị tiêu diệt, sau một quãng thời gian tu vi của hắn sẽ rút lui. Vì lẽ đó, mặc dù nói đạt đến Sáng Thế Cảnh đại cực vị, dung hợp quy tắc hai giới liền có thể nổ ra cánh cửa Tiên Vực, nhưng trên thực tế căn bản không thể nào làm được! Lăng Hàn chỉ nhìn Đàm Vân, không để ý đến Đàm Phong. Hắn hơi suy nghĩ, trong cơ thể có ánh sáng thần tính dật động, phóng lên trời, e sợ cách một tinh cầu cũng có thể thấy rõ. Sinh linh Thần giới, ở đây quá rõ ràng rồi. Đàm Phong nhất thời tựa như bị tát một cái, đầy mặt kinh ngạc, hoàn toàn nói không ra lời. Cái này quá khó mà tin nổi, một Hằng Hà Cảnh nho nhỏ lại có thể đồng thời nắm giữ quy tắc của hai giới Thần Minh, đây là sáng tạo một kỳ tích hoàn toàn không thể làm! - Vậy thì như thế nào! Có điều hắn lại lập tức hung hăng, lẽ nào người của Đàm gia bọn họ có thể chết không sao? Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, liền muốn ra tay. - Chậm! Nhưng Đàm Vân đột nhiên ngăn cản. Đàm Phong rất bá đạo, nhưng ở trước mặt Đàm Vân lại ngoan đến không còn tính khí, lập tức cung kính ngừng lại, chỉ là trong lòng có chút không rõ, lẽ nào Tam Tổ biết Bát Thạch cấm địa gì này, sản sinh kiêng kỵ? Đàm Vân nhìn Lăng Hàn, trong lòng có một ý nghĩ. Người đời sau đến từ Tiên Vực như bọn họ sau kỳ thực đều biết nên làm sao trở về Tiên Vực, kia chính là dung hợp quy tắc hai giới, liền có thể mở ra đường nối trở về. Nhưng trên thực tế, vô số ức năm qua, lại căn bản không có ai làm được. Quy tắc hai giới như thủy hỏa, căn bản không thể hòa vào nhau, bất luận ngươi thân ở một giới nào, cũng sẽ làm hao mòn quy tắc nắm giữ ở một thế giới khác. Ngay cả cùng tồn tại cũng khó khăn, huống chi là dung hợp. Bởi vậy, trở về Tiên Vực xưa nay chỉ là một khẩu hiệu, một mơ ước. Nhưng hiện tại, hắn phảng phất như nhìn thấy một tia hi vọng. Toàn lực bồi dưỡng người này, để người này mở ra cánh cửa Tiên Vực. Chờ sau khi bọn hắn thông qua, lại đập chết người này là tốt rồi, ngược lại Địa Ma liền có thể nổ ra đường nối hai giới, mà Đàm gia lại có Thiên Ma tọa trấn, coi như ngươi dung hợp quy tắc hai giới, nhưng Địa Ma chung quy chỉ là Địa Ma mà thôi. Tiến vào Tiên Vực, đây là giấc mơ của mỗi một Tiên Vực di dân, cái này thậm chí có thể áp đảo tất cả, chết một tộc nhân trọng yếu lại tính là gì. - Không nên lấy cấm địa gì đó đến ép Đàm gia ta. Hắn cười ha ha, tự nhiên không thể bị một tiểu bối Hằng Hà Cảnh xem thường. - Ngay cả Thánh Vương tiến vào bản giới, kia chỉ còn lực lượng mà thôi, ngay cả Hoàng Ma cũng không bằng! Nhưng Lăng Hàn cất tiếng cười to, đối mặt một tên Địa Ma vẫn chậm rãi nói, mặt không biến sắc, để Cuồng Loạn Ma Chủ cùng các đại nhân vật đều âm thầm gật đầu, người trẻ tuổi này thực sự là dũng khí hơn người. - Tiền bối, ngay cả ta cũng có thể dung hợp quy tắc hai giới, Lão tổ nhà ta càng là công tham tạo hóa, chút lòng thành mà thôi! Lăng Hàn cực kỳ kiêu ngạo, ngược lại cũng không ai vạch trần... có bản lĩnh ngươi đi Thần giới chứng thực a.