Lăng Hàn ra viện của mình, đi về địa phương Minh Tâm Thánh Nhân giảng đạo, kia là ở trên một quảng trường, các đệ tử có thể bàng thính, có điều, đồ vật dính đến Thánh cấp chân chính, vậy khẳng định chỉ có đệ tử nhập thất mới có thể lắng nghe. Hắn vừa mới ra ngoài, liền có người lấm la lấm lét nhô đầu ra, phát hiện ánh mắt của Lăng Hàn quét tới, hắn vội vàng rụt đầu trở lại, bỏ chạy, hiển nhiên hắn muốn đi mật báo. Lăng Hàn cũng không có ngăn cản, nên đến liền để nó đến đi, ngược lại hắn đã để người ta biết mình có một không gian Thần Khí, có thể không kiêng dè gì mà sử dụng, dù sao Thánh Nhân liền có thể chế tác không gian Thần Khí, ở đây cũng sẽ không khiến người ta không tiếc đánh đổi mà đi cướp. - Lăng Hàn! Hắn vẫn chưa đi đến quảng trường, liền bị người ngăn lại. Đây là một cường giả Hằng Hà Cảnh trung cực vị. Không cần đại cực vị, đại viên mãn, trung cực vị liền thừa sức, nếu không thể trấn áp Tinh Thần Cảnh, còn có đạo lý sao? Lăng Hàn lộ ra nụ cười, trung cực vị? Rất tốt, vừa vặn thử xem uy lực của Âm Dương Ngũ Hành Trận. Chặn đường, là một nam tử vóc người cao to, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, cũng không biết ở trong Vũ Viện đợi bao lâu, phỏng chừng hẳn là một con số rất kinh người, bằng không cũng không thể đạt đến Hằng Hà Cảnh trung cực vị. Bước vào Hằng Hà Cảnh cũng cần thời gian cực kỳ lâu, huống chi là trung cực vị? - Chó chặn đường? Lăng Hàn cười nhạt nói. - Gâu, ngươi mắng ai đó! Đại Hắc Cẩu xuất quỷ nhập thần, hơn nữa lỗ tai rất linh, lập tức liền chạy ra: - Tiểu tử, ngươi dám xem thường cẩu gia... Hí! Nó trừng lớn mắt chó nhìn chằm chằm Lăng Hàn, lông đen cả người dựng lên, cái đuôi thậm chí từ trong quần lót sắt như tiêu thương dựng thẳng đứng. - Tiểu tử ngươi uống thuốc gì a, sao cho cẩu gia một loại cảm giác cực kỳ đáng sợ? Đại Hắc Cẩu kinh ngạc thốt lên. Lăng Hàn không khỏi kinh ngạc, con chó hoang này thật là cảm ứng nhạy bén, lẽ nào nó phát hiện trong cơ thể mình lạc ấn xuống mười toà sát trận? Nó cũng không biết tại sao, nhưng cảm ứng được lực áp bách như vậy. Không hổ là chó từ Tiên Vực mang ra a, có điều, vẫn như cũ là con chó hoang. - Các ngươi đủ chưa? Nam tử chặn đường nổi giận, các ngươi một đáp một nói tự nhiên, đang đùa bỡn ta sao? Lăng Hàn không khỏi nở nụ cười nói: - Gọi ta lại, có gì chỉ giáo? - Biết rõ còn hỏi! Nam tử kia cười gằn: - Ta chính là Cổ Lượng, từ 18 triệu năm trước liền tiến vào Vũ Viện, là sư huynh của ngươi! Ngươi thấy ta, không kêu một tiếng sư huynh sao? Lăng Hàn vung tay: - Nếu ngươi đã nói biết rõ còn hỏi, vậy ta cũng hỏi ngươi, có người muốn đánh mặt ngươi, ngươi còn phải khách khí gọi người ta một tiếng sư huynh sao? - Đúng vậy đúng vậy, vậy không phải bị coi thường sao? Đại Hắc Cẩu lập tức chen miệng nói. Sắc mặt của Cổ Lượng không khỏi càng thêm âm trầm, hắn vốn định bày xuống cái giá sư huynh, để Lăng Hàn trước tiên uất ức một hồi, nhưng không nghĩ tới Lăng Hàn lại lưu manh như thế, ngay cả hắn cũng bỏ mặc. Đầu sỏ cũng thật là đầu sỏ, chẳng trách dám khiêu chiến truyền thống của học viện, đáng tiếc, thực lực quá yếu. - Nếu ngươi vẫn ngu xuẩn mất khôn như thế, vậy ta làm sư huynh, không thể làm gì khác hơn là dạy ngươi biết cái gì gọi là kính nể! Hắn không chút lưu tình ra tay, một chưởng thò ra, vù, Ngân Hà mở rộng, tinh thần di động. Mặc dù hắn là trận đạo cao thủ, nhưng chênh lệch cảnh giới thực quá to lớn, chỉ bằng lực lượng của bản thân liền có thể hoàn toàn nghiền ép, vậy cần gì phải vận dụng lực lượng của trận đạo? Giết gà dùng đao mổ trâu, người tiểu sư đệ này cũng không có mặt mũi lớn như vậy. Một chưởng đơn giản, nhưng phô thiên cái địa, đây chính là Hằng Hà Cảnh mạnh mẽ, tùy ý một đòn liền có thể kéo thiên địa đại thế, Tinh Thần Cảnh hoàn toàn không so được. Lăng Hàn tự nhiên cũng không dám khinh thường, hắn hơi suy nghĩ, mười toà sát trận đồng thời vận chuyển, nhất thời, xương cốt trong cơ thể hắn từng chiếc phát sáng, nhưng bởi vì thể phách của hắn quá mạnh, da dẻ, huyết nhục miễn cưỡng che lấp hào quang như vậy, nhìn qua... hắn vẫn cực kỳ phổ thông. Đại Hắc Cẩu xù lông lần thứ hai, nhảy cao ba trượng, vội vàng bỏ chạy, nó cảm ứng được trong cơ thể Lăng Hàn phảng phất như cất giấu một quái thú đáng sợ, ngay cả nó cũng có thể dễ dàng chém xuống. Nó sở dĩ hèn hạ, là bởi vì công lực thoát thân nhất lưu, bằng không động một chút liền bị người đánh thành chết chó, lại há dám kiêu ngạo như thế? Lăng Hàn tùy ý phất tay, triển khai Lôi Đình Kiếm Pháp, vót về phía Cổ Lượng. - Không tự lượng sức! Cổ Lượng hừ lạnh, một Tinh Thần Cảnh lại dám cùng mình vác chính diện, mặc kệ đối phương thiên tài yêu nghiệt đến cỡ nào, cũng chỉ có một đường bại vong! Tiểu tử này cho rằng lúc trước đánh bại mấy Hằng Hà Cảnh tiểu cực vị, liền có thể không coi ai ra gì sao? Đùa giỡn, hắn là Hằng Hà Cảnh trung cực vị! - Trấn áp! Hắn rung tay phải lên, năm ngón tay hóa thành thiên địa lao tù, rơi về phía Lăng Hàn. Năm ngón tay hạ xuống, rõ ràng chỉ là năm ngón tay mà thôi, nhưng lại như núi lớn. - Phá! Lăng Hàn từ tốn nói. Kiếm khí đánh tới, oành, năm ngón tay bị cắt đứt, nát tan. Miệng của Cổ Lượng không khỏi giương thật to, cái này quá khó mà tin nổi, kia là công kích của hắn, Hằng Hà Cảnh trung cực vị a, làm sao có khả năng bị hời hợt phá tan? Ngươi thật có thực lực như vậy, lúc trước thời điểm cùng mười ba tên Hằng Hà cực tiểu cực vị tử chiến, còn vất vả lao lực như thế sao? Ngày đó, hắn cũng từng nhìn thấy, đối với thực lực của Lăng Hàn có thể nói là rõ như lòng bàn tay. Muốn nói vẻn vẹn qua hơn một năm, thực lực của Lăng Hàn liền có thể thoát thai hoán cốt... hắn tuyệt đối không tin, lừa quỷ a! Đạt đến độ cao như bọn họ, thực lực tăng lên một phần, tiêu tốn thời gian là lấy vạn năm làm đơn vị, huống chi cái này không phải tăng lên một phần, mà là vạn lần! - Coi thường ngươi! Tuy Cổ Lượng kinh ngạc, nhưng không hoảng hốt, một đòn này hắn vốn không dụng toàn lực, lúc này xương cốt trong cơ thể từng chiếc phát sáng, một toà sát trận vận chuyển, bên ngoài thân nhất thời hiện ra ánh sáng Ngũ hành, âm dương khí. Hắn khắc xuống, lại cũng là Âm Dương Ngũ Hành Trận! - Cút về! Hắn hét lớn một tiếng, thôi phát trận pháp chi uy đến mức tận cùng, không dám còn có mảy may khinh thường Lăng Hàn nữa, người mới này thực quá đặc biệt. Lăng Hàn cười nhạt, ngươi chỉ nắm giữ một Âm Dương Ngũ Hành Trận, mà ta thì sao?