Trương Thanh liều mạng chạy, nhưng càng ngày càng cách xa, cuối cùng bị núi đá chặn, không nhìn thấy cái gì cả. Nửa nén hương sau, sáu người Lăng Hàn leo lên trên đỉnh núi. Nơi này bị mạnh mẽ cắt ra một đỉnh bằng, nhưng nhìn vết cắt, đây hẳn là phát sinh ở rất nhiều năm trước, có thể chính là tác phẩm của vị Thánh nhân kia. Trên đỉnh núi lại có chừng ba mươi người, chỉ có bốn nữ tử, cái khác đều là nam nhân, nhưng bất luận giới tính, mỗi người đều là tuấn nam mỹ nữ, cho dù có người trên đầu mọc sừng, sau đùi có đuôi, có hai cánh, thì vẫn có một loại mị lực khuynh đảo thiên hạ. Đây là phong thái của Vương giả. Các Vương giả đang luận đạo, thảo luận một loại biến hóa nào đó của quy tắc Hỏa hệ, nhưng cảm ứng được có người lên núi, bọn họ dồn dập quay đầu nhìn nhau, phát hiện nhóm người Lăng Hàn, không khỏi kinh ngạc. Lại một hơi đến sáu cái, hơn nữa nhìn dáng dấp của bọn họ hiển nhiên đã sớm nhận thức, quan hệ rất tốt. Nhìn khoảng cách của bọn họ liền biết rồi, không phải bằng hữu, ai sẽ yên tâm cho đối phương tiếp cận mình trong vòng ba trượng, người ta cũng là Vương giả a! Trong khoảng thời gian ngắn, Vương giả nơi này lại tập thể sản sinh tâm ý bài xích, bởi vì cái đoàn thể nhỏ này thực lực kinh người, không phải Vương giả cấp hai, có thể sẽ bị quét ngang. - Mấy vị, tại hạ Thượng Quan Hoành, thẹn là người tổ chức thưởng trà luận đạo lần này, xin hỏi các vị xưng hô như thế nào? Một người trẻ tuổi sau lưng có cánh đi ra, trên mặt của hắn mang theo nụ cười ôn hoà, thật giống như rất bình dị. Hô! Hô! Hô! Đúng lúc này, chỉ thấy Trương Thanh cuối cùng ở phương xa hiện ra thân hình, thật giống như lão cẩu, miệng mở to, không ngừng phun ra bạch khí, trên mặt tất cả đều là mồ hôi, toàn thân ướt đẫm. Lẽ nào trời sập sao, gấp như thế làm gì? Nơi này đều là Vương giả, tự nhiên mỗi người nhãn lực cao minh, Trương Thanh đây là đánh bạc mạng già a, đừng xem hiện tại hắn chỉ đổ mồ hôi, nhưng trên thực tế là mạnh mẽ tăng tốc, gắng gượng chống đỡ uy thế nơi này, đối với hắn tạo thành thương tổn là không nhìn thấy sờ không được, đủ khiến hắn ở sau đó mấy năm, thậm chí trong vòng mấy chục năm nguyên khí đại thương, khó có một tia tiến bộ. Tu vi rút lui cũng không phải là không có khả năng. Liễu Quân Thiên tự nhiên nhận ra đây là thị vệ của mình, hắn không khỏi kinh ngạc, đến tột cùng phát sinh đại sự gì, lại để thị vệ của mình liều mạng như vậy. Thân hình hắn lướt ra, đi đón Trương Thanh. Lăng Hàn không có nhìn nhiều, chỉ báo tên của mình, Vũ Hoàng, Từ Nhiên, Vô Tương Thánh Nhân cũng như thế, đương nhiên, Vô Tương Thánh Nhân không thể lại tự xưng Thánh Nhân, nếu không sẽ bị người làm mất mặt, giả mạo Thánh Nhân, đây cũng quá hung hăng. Loạn Tinh nữ hoàng cùng Thiên Phượng Thần Nữ không có mở miệng, các nàng từ trong không gian linh khí lấy ra một cái ghế ngồi xuống, tao nhã, mê người, nhất thời kéo tới không ít tầm mắt của Vương giả. - Lăng huynh, các ngươi đến từ tinh vực nào? Có người hỏi. Mọi người đều đến từ một quốc gia, vậy sẽ hỏi ngươi đến từ khu vực nào, người đồng nhất khu vực khẳng định càng thêm thân thiết. Phóng tới tinh vực, vậy người đến từ đồng nhất quốc, đồng nhất tinh cầu liền tự nhiên thành đồng minh. Phóng tới trong toàn bộ Tinh Vũ, vậy phạm vi càng lớn rồi, đến từ đồng nhất tinh vực chính là “đồng hương”. Đối với Vương giả mà nói, cái này là một loại cảm giác quang vinh. Bởi vì bọn họ liền đại biểu trình độ võ đạo của tinh vực này, người nào không muốn làm vẻ vang tinh vực mình? Lại như đại biểu tông môn xuất chiến, có tính chất biệt lập, đây là vinh quang chung. Đám người Lăng Hàn nhìn lẫn nhau, mới nói: - Đông Minh Tinh vực. Hợp Ninh Tinh thuộc về Đông Minh Tinh vực. Nếu Hằng Thiên Đại Lục phi thăng tới Hợp Ninh Tinh, bọn họ tự nhiên cũng thuộc về Hợp Ninh Tinh, Đông Minh Tinh vực. - Đông Minh Tinh vực? Nhiều Vương giả đều lộ ra vẻ mờ mịt, bởi vì bọn họ chưa từng nghe nói Đông Minh Tinh vực, đây là tinh vực lớn nào, lại một hơi ra sáu tên Vương giả. - Đông Minh, Đông Minh, a, ta biết rồi! Một tên Vương giả đột nhiên vỗ cả hai tay, lộ ra vẻ tỉnh ngộ. - Là tinh vực lớn nào? Mọi người dồn dập truy hỏi. Nhưng sắc mặt Vương giả kia quái lạ, lắc lắc đầu. - Lẽ nào là tinh vực cực lớn? Ở Thần Giới, tinh vực có Hằng Hà Cảnh được gọi là tinh vực lớn, nhưng yêu cầu có ít nhất mười tên cường giả như vậy, hơn nữa phải có một người đạt đến Hằng Hà Cảnh đại viên mãn, mà nắm giữ Thánh Nhân, liền có thể được gọi là tinh vực cực lớn, vậy thì không cần Đại Thánh hay Thánh Vương, chỉ cần là Thánh Nhân liền được, cũng không có số lượng yêu cầu, Thánh Nhân quá khó ra. - Đều không phải! Vương giả trước vẫn lắc đầu. - Đông Minh Tinh vực là một tinh vực nhỏ. Tinh vực nhỏ? Không đạt tới tiêu chuẩn của tinh vực lớn, vậy hết thảy đều được gọi là tinh vực nhỏ. Tất cả mọi người sắc mặt quái lạ, cái tinh vực nhỏ này lại có thể chạy ra sáu tên Vương giả, thực sự là khó mà tin nổi. Phải biết coi như là tinh vực lớn, cũng nhiều nhất đồng thời ra hai, ba Vương giả, nếu có bốn, năm vị, vậy tuyệt đối là nghênh đón võ đạo thịnh thế. Nhưng tinh vực nhỏ? Đốt nhang thơm cũng chỉ đi ra một vị, đại bộ phận thời điểm ngay cả một vị cũng không có! - Hơn nữa… Vương giả trước còn đang khảo nghiệm năng lực chịu đựng của mọi người. - Trong tinh vực nhỏ này chỉ có một tên Hằng Hà Cảnh, hơn nữa còn là tiểu cực vị. Phốc! Không ít Vương giả đều phun ra ngoài, không phải bọn họ hàm dưỡng chưa đủ tốt, mà là chuyện này thực khiến người ta khó có thể tiếp thu. Ngay cả Hằng Hà Cảnh hầu như cũng không có, trên thực tế, trong trăm năm gần đây Đông Minh Tinh vực xác thực không có Hằng Hà Cảnh, cái này ở trong tinh vực nhỏ xem như là lót đáy, lại chạy ra sáu Vương giả, ngươi để những người đến từ tinh vực lớn kia làm sao chịu nổi? Người so với người, không phải muốn tức chết người sao? - Thực hay giả? - Không thể nào? - Hà huynh, ngươi có phải nhớ lầm không? Nhiều Vương giả biểu thị không thể tiếp thu, chuyện này quả thật như đầm rồng hang hổ a. Vương giả trước chỉ nở nụ cười nói: - Hỏi đám người Lăng huynh một chút, chẳng phải sẽ biết. Lăng Hàn cũng không phủ nhận, nói thẳng Đông Minh Tinh vực xác thực chỉ có một vị Hằng Hà Cảnh, hơn nữa đã ngỏm rồi. Nhiều Vương giả hô to gọi nhỏ, vô cùng hiếm thấy mà thất thố. Dựa vào, dựa vào, đệt! - Hừ! Đúng lúc này, khí tức lạnh lùng dật trương, chỉ thấy Liễu Quân Thiên đi nhanh tới, trên mặt mang theo sát ý đáng sợ, ánh mắt chăm chú vào trên người Lăng Hàn.