Trước liền nói, Lăng Hàn cùng lão giả này chênh lệch tới mười lăm tinh, trên đời này làm sao có khả năng có thiên tài như vậy? Nhưng sự thực là, Lăng Hàn thật hóa giải một đòn kia. - Có chút ý tứ! Ánh mắt của Trụ Thiên Hoàng sáng ngời. - Ha ha. Bích Lạc Hoàng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, năm ngón tay hơi co rúm, đây là hắn nôn nóng muốn ra tay. - Tiểu tử ngươi rất tốt! lão giả cũng tán thán một tiếng, tuy đòn đánh này hắn không hề sử dụng toàn lực, nhưng hắn là tu vi gì? Hắn càng thêm hiếu kỳ với Lăng Hàn, muốn nói trên người Lăng Hàn không có cất giấu bí mật kinh thiên, chém đầu hắn hắn cũng không tin a. Hắn lại ra tay, lần này, uy thế tăng vọt gấp mười lần! Lăng Hàn giết ra ngoài, vẫn phát động Tuế Nguyệt Thiên Thu, nhưng lần này, cho dù là Tuế Nguyệt Thiên Thu cũng không cách nào hoàn toàn hóa giải công kích, dư lực xung kích, hắn bị đẩy lui, hừng hực đằng, liền lùi lại hơn mười bước. Mắt thấy lui thêm bước nữa liền đụng vào trên cửa đá, Lăng Hàn đột nhiên cắn răng, chân phải nặng nề giẫm xuống mặt đất, oành, chân của hắn đánh tan mặt đất, vững vàng ổn định thân hình. Có thể thuận thế tá lực, lấy thể phách của hắn hoàn toàn là không cần chịu thiệt, nhưng hắn nhất định phải gánh, vậy thì để trong cơ thể hắn sôi trào, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng lông mày của hắn cũng không nhăn một cái, ngạo nhiên mà đứng, thân hình như thương. Cái này nhìn mà tất cả mọi người thay đổi sắc mặt, đặc biệt là Cù Thu Tuyết cùng người của Loạn Tinh Hoàng Triều, càng khâm phục không thôi. So với Đinh Lập An ích kỷ, Lăng Hàn hiển nhiên càng xứng với chân tình. Chỉ là, đối mặt với thực lực mang tính áp đảo, chân tình thì có ích lợi gì? Ngươi chống đỡ được nhất thời, chống đỡ được một đời sao? Ngươi chống đỡ được một người, chống đỡ được mười người, trăm người sao? - Cát lão, đuổi hắn đi. Trụ Thiên Hoàng nói. Hiện tại Lăng Hàn lấp cửa, để hắn không cách nào đi phá cấm chế. - Được! Lão giả gật đầu, lại một đòn đánh tới Lăng Hàn. - Người trẻ tuổi, đến, lên trời cao chiến thoải mái! - Chiến muội muội ngươi! Lăng Hàn xùy nói. - Có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đụng đến vợ ta! Trụ Thiên Hoàng cùng Bích Lạc Hoàng lập tức biến sắc. Bọn họ phát binh, là vì chia cắt Loạn Tinh Hoàng Triều, thuận tiện bắt đi nữ hoàng này, nạp nữ hoàng làm thiếp, mới phát động xâm lược chiến? Cái này tự nhiên chỉ có chính bọn hắn rõ ràng nhất, hai đại hoàng giả đã từng nói, chỉ cần Loạn Tinh nữ hoàng chịu gả, bọn họ liền không tiếc nhường ra ngôi vị hoàng đế, lực nâng nữ hoàng đăng cơ thượng vị. Hiện tại Lăng Hàn lại còn nói nữ hoàng là vợ hắn, hai vị hoàng giả tự nhiên động Lôi Đình Chi Nộ. Lão giả cũng giận dữ, càng có chút không thể nào tiếp thu được. Trước Lăng Hàn còn thần uy lẫm lẫm, làm sao quay đầu liền nói ra “chiến muội muội ngươi” như phố phường cắc ké? Ngươi vẫn tính là cường giả sao, làm sao không có chút chú ý nào vậy. Hắn tức giận đến bốc khói, lại oanh một quyền, đánh ra một quả cầu ánh sáng màu đen, cái này nhìn qua chỉ nhỏ như một người, đen đến thuần túy, toả ra tử khí, phảng phất đụng chạm một hồi, vậy người sống sẽ trong nháy mắt mất đi khí tức. - Ngũ Âm Tuyệt Diệt! Lão giả ngạo nhiên nói, đây là hắn từ một môn cổ thuật được dẫn dắt, sau đó tự nghĩ ra tuyệt chiêu, trước chỉ có lực lượng tứ âm, bị hắn mạnh mẽ gia nhập lực lượng thứ năm, uy lực càng thêm. Lăng Hàn vẫn dùng Tuế Nguyệt Thiên Thu, cái Tiên thuật này bất kể là dùng để đả thương địch thủ hay phòng ngự, đều là kỳ diệu vô cùng. Đương nhiên, trọng yếu nhất vẫn là Lăng Hàn nắm giữ phòng ngự tiếp cận Thần Thiết cấp mười hai, Tuế Nguyệt Thiên Thu hóa giải không được dư lực hắn hoàn toàn có thể ngạnh kháng. Lăng Hàn không khỏi cảm khái, dù sao hắn không phải người của Đinh gia, ở trên Tuế Nguyệt Thiên Thu không cách nào đạt đến trình độ trăm phần trăm, có thể sau khi hắn bước vào Trảm Trần, có thể triệt để thể ngộ thức Tiên thuật này, nhưng hiện tại, so với người nhà họ Đinh triển khai thì chênh lệch một chút. Phải biết khi Đinh Diệu Long sử dụng, cho dù chênh lệch hai cảnh giới nhỏ vẫn có thể kiến công. Hắn ở đây cảm khái, nhưng đám người Trụ Thiên Hoàng, Bích Lạc Hoàng lại càng ngày càng khiếp sợ, muốn nói chặn một hai chiêu thì thôi, nhưng Lăng Hàn nhìn qua tinh lực dồi dào, hoàn toàn có thể đánh như vậy tới mười năm tám năm. Không thể lãng phí thời gian nữa, mặc dù nói Loạn Tinh nữ hoàng còn đang bế quan, nhưng ai biết sẽ ở khi nào xuất hiện? Dù cho đối phương không có đột phá, nhưng chỉ cần khôi phục thực lực bình thường, cho dù hai đại hoàng liên thủ cũng không thể lưu nàng lại. Hiện tại... là cơ hội tốt nhất! - Cùng tiến lên, bắt người này, đánh tan cửa đá! Trụ Thiên Hoàng nói. Một bên khác, Bích Lạc Hoàng cũng phát ra mệnh lệnh tương đồng. Nhất thời, chừng trăm tên cường giả Tinh Thần Cảnh ra tay, cuồng oanh loạn tạc về phía Lăng Hàn. Chuyện này làm sao chặn? Không có cách nào chặn! Bọn người Cù Thu Tuyết tuyệt vọng, hiện tại Lăng Hàn cũng chỉ có cúi đầu, nơi này chỉ là Tinh Thần Cảnh đại viên mãn thì có vài vị, trước một vị ra tay liền để Lăng Hàn toàn lực ứng phó mới có thể ngăn xuống, làm sao bây giờ? Lăng Hàn ngược lại lộ ra cười gằn, vù, hắn thả ra Thiên uy, sau đó tay vung lên, ném một viên Phi Hỏa Đan ra ngoài. A.. Không phải một viên, là một nắm! Dưới Thiên uy xung kích, người dưới cảnh giới của Lăng Hàn lập tức ngã nhào, nằm bò trên đất, mà cho dù cảnh giới đạt đến trung cực vị thì sắc mặt khó coi, lực lượng bị mạnh mẽ tước đi hai tinh. Lúc này, Phi Hỏa Đan nổ tung. Đây là Thần đan cấp mười, không phải dùng để ăn, mà là dùng để đả thương địch thủ cực kỳ hiếm thấy, nói là đan, còn không bằng nói là đạn, ngay cả Tinh Thần Cảnh trung cực vị cũng có thể trọng thương. Lăng Hàn ném còn không phải một viên, mà là một bó, khái niệm này nghĩa là gì? Ầm! Ầm! Ầm! Mấy chục viên Phi Hỏa Đan cùng một chỗ nổ tung, tựa như mấy chục Tinh Thần Cảnh trung cực vị ra tay toàn lực, tự nhiên nhấc lên ba động khủng bố, ngay cả đám người Tả Tướng cách khá xa thì đã làm sao, trực tiếp bị hất bay. Bọn họ cũng như vậy, cường giả của Trụ Thiên, Bích Lạc Hoàng Triều ở ngay bên cạnh, tự nhiên chịu đựng xung kích càng to lớn hơn, có bảy tên Tinh Thần Cảnh chết lập tức, mười bảy người trọng thương, hai mươi mốt người vết thương nhẹ. Tình cảnh này đủ để ghi vào sử sách, một trận chiến kinh thiên. - Lăng Hàn!