- Tiểu tử, ngươi có chiêu gì thì dùng ra đi, tiểu tử này thật độc ác, diệt hắn đi, không cần cho bản tọa mặt mũi. Lăng Hàn dung sắc lạnh lùng, nghe Cổ Đạo Nhất nói, hắn sinh ra sẽ bắt đầu từ con số không, mặc ngươi thiên phú cao đến đâu cũng cần thời gian mới có thể trưởng thành, nhưng nơi này có chín toà tuyệt thế sát trận, ngay cả Thánh Vương cũng có thể xóa đi, hơn nữa hoàn toàn bị Cổ Đạo Nhất khống chế. Như vậy Cổ Đạo Nhất muốn giết bọn họ, đúng là chuyện dễ dàng. - Nếu ngươi tự nhận hồng trần vô địch, cần gì phải giết chúng ta? Lăng Hàn kích tướng nói, không tới một bước cuối cùng, hắn không muốn vận dụng Hắc Tháp, đặc biệt là ở trước mặt cường giả Tiên Vực. - Ngược lại chúng ta cũng uy hiếp không được cái gì, đúng hay không? Cổ Đạo Nhất trầm ngâm, sau khi ra đời thứ mười, tính cách của hắn cũng bắt đầu biến hóa rất lớn, bằng không lấy tâm tính thành thục của hắn sao sẽ quan tâm người khác tán đồng? Nhưng đời này, ngàn tỉ năm cô độc để hắn sinh ra một loại khát cầu được tán đồng. Tuy hắn vừa xuất thế là từ phàm nhân bắt đầu, nhưng cửu thế Trúc Cơ, thiên phú võ đạo của hắn sẽ cường đại đến đứng đầu cổ kim, không cần nhiều năm liền có thể đạt đến Thần giới đỉnh điểm. Mà Thần giới có khả năng có người tiến vào Tiên Vực sao? Không thể! Cửa lớn của Tiên Vực sớm đã bị đóng, chỉ có đồng thời nắm giữ lực lượng Sáng Thế cùng Diệt Thế mới có thể nổ ra một con đường, bởi vậy, hắn cũng không cần lo lắng ngày sau Lăng Hàn sẽ tiến vào Tiên Vực, tiết lộ bí mật của hắn. - Cũng được, liền để giun dế ngươi tận mắt chứng kiến ta quật khởi, trên thế gian truyền tụng vĩ đại của ta. Cổ Đạo Nhất cuối cùng làm ra quyết định. Trong lòng Lăng Hàn thay đổi thật nhanh nói: - Trong trăm năm, Tứ Phương Tinh Vực Tinh Sa Vũ Viện mở ra, sẽ hội tụ Vương giả trẻ tuổi trong mấy trăm tinh vực phụ cận, có điều, chí ít phải đạt đến Tinh Thần Cảnh mới có tư cách tiến vào. Cổ Đạo Nhất nhất thời động lòng, đây là đời thứ mười của hắn, tâm linh cũng tương đương với làm lại một lần nữa, dường như mỗi một người trẻ tuổi đều ái mộ hư vinh, nếu như có thể chiến bại Vương giả trẻ tuổi trong thiên hạ, vậy hắn tự nhiên vinh quang vô hạn. Lăng Hàn biết đối phương là nghe vào, trong lòng không khỏi cười thầm, hắn không phải thật vì đối phương suy nghĩ, mà là đến thời điểm ấy hắn có thể tự tay đánh người này. Mặc ngươi cửu thế Trúc Cơ thì đã làm sao, hắn tự tin cùng cấp vô địch, chiếu đánh! - Được, trăm năm sau, theo tốc độ tu luyện của ta, đủ để bước vào Tinh Thần Cảnh, đến thời điểm ấy, liền để người trên thế giới này mở mang kiến thức một chút! Cổ Đạo Nhất cười ha ha. - Các ngươi có thể rời đi, nhớ kỹ, trăm năm sau phải đến Tinh Sa Vũ Viện, tận mắt chứng kiến truyền thuyết của ta! Vù, Lăng Hàn chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, đã xuất hiện ở ngoài Dược Vương Quật, nhất thời, vài đạo thần niệm mạnh mẽ quét tới, đây là cường giả Hằng Hà Cảnh, để hắn cảm giác bất kỳ bí mật gì cũng không thể ẩn giấu. Vì độc hoa kia, bọn họ đều là tình thế bắt buộc, vì thế đã chuẩn bị vô số năm, chỉ chờ lần này thu gặt. Nhưng vào lúc này, xoạt xoạt xoạt, càng nhiều người xuất hiện, hầu như ở trong nháy mắt đồng nhất, liền xuất hiện hơn vạn người. Người ở trong Dược Vương Quật đều chạy ra. Có mấy người đang hái Thần dược, có mấy người tham gia kiểm tra, có mấy người ở trong cung điện chuẩn bị, nhưng hiện tại đều không ngoại lệ bị ném ra ngoài, để rất nhiều người không hiểu ra sao. Ta xa xa còn chưa hết thời gian a, không nên bắt nạt người như thế a. Các đại lão ngổn ngang, đây là tình huống thế nào? Lập tức có người nói ra chuyện của lão giả da người, đương nhiên cũng nói sự tình cây Ma Già La Chi Hoa bị lão giả ăn mất. Nhất thời, các đại lão choáng váng. Vì thế, mỗi gia tộc mưu đồ ngàn vạn năm, lại xuất hiện một tồn tại quái lạ, không thương hương tiếc ngọc như thế? Bọn họ phát điên, cái này đến tột cùng là cường giả từ nơi nào nhô ra. - Chó của ta? - Ngươi thấy chó của ta sao? Trong này bao hàm bí mật gì? Lăng Hàn không khỏi cười thầm, những người này là vĩnh viễn không thể biết tại sao, hơn nữa, chẳng mấy chốc Cổ Đạo Nhất sẽ xuất thế, vậy Thần dược ở từng tầng là hắn dự trữ cho mình, sau này tứ đại gia tộc cũng không thể từ trong đó được chỗ tốt gì rồi. Tại sao Dược Vương Quật sẽ cách một quãng thời gian mở ra, còn có cơ chế khen thưởng? Cái này Lăng Hàn liền không biết Cổ Đạo Nhất là cái gân nào đáp sai. Có thể, là hắn không chịu nỗi cô đơn đi. Bởi vì Ma Già La Chi Hoa ai cũng không có đắc thủ, các đại lão cũng mất đi hứng thú kiểm tra mọi người thu hoạch, ngược lại mỗi lần cũng gần như, mang về chút đan phương cấp thấp, số may thì có Thần dược cấp mười, cái này làm sao đặt ở trong lòng bọn họ. Bởi vậy, Lăng Hàn ung dung mang theo Đại Hắc Cẩu kia rời đi, cũng không có cùng Lâm Vũ Khởi nói lời từ biệt, nữ nhân này chính là một đại Yêu Tinh, vẫn ít trêu chọc cho thỏa đáng. Nên rời đi. Đại Hắc Cẩu đương nhiên sẽ không đồng hành cùng Lăng Hàn, nó tràn đầy phấn khởi, muốn du sơn ngoạn thủy, không nhìn ra chút ai oán khi bị chủ nhân vứt bỏ. Nhưng nó nói rồi, trong trăm năm sẽ đi Tứ Phương Tinh Vực, tiến vào Tinh Sa Vũ Viện. Theo nguyên văn của nó, là muốn bắt mấy tiên tử đẹp đẽ làm thú cưỡi cho nó. Rất nhức trứng! Lăng Hàn biết con Đại Hắc Cẩu này không phải thứ tốt, thật muốn ném lão nhân sâm cùng con thỏ vào với nó, để bọn họ tập hợp tổ ba người. Nhưng lấy phẩm tính của con Đại Hắc Cẩu này, phỏng chừng không bao lâu nữa con thỏ sẽ bị hầm, lão nhân sâm bị nấu. Hắn bỏ đi ý niệm này, lấy ra Xuyên Vân Toa, phá không mà lên, đi tới Tinh Vũ mênh mông. Chuyện này ý nghĩa là hai năm lữ hành Tinh Vũ bắt đầu. Có tinh không tọa độ, Xuyên Vân Toa có thể tự mình phi hành, Lăng Hàn liền tiến vào trong Hắc Tháp, hắn muốn củng cố cảnh giới, sau đó xung kích trung cực vị. Trong Hắc Tháp, tất cả mọi người đều có bước tiến dài. Đinh Bình đã đạt đến Sơn Hà Cực Cảnh đỉnh cao, Cửu Yêu chạm tới ngưỡng cửa Cực Cảnh, có điều tuy Phong Phá Vân cùng Mộ Dung Thanh đều tu đến Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, nhưng làm sao cũng không cách nào chạm được ngưỡng cửa Cực Cảnh. Thiên phú võ đạo xác thực rất trọng yếu, nếu như muốn đột phá Cực Cảnh là một phần trăm thiên phú lại thêm chín mươi chín nỗ lực, vậy không có một điểm thiên phú kia, mặc ngươi lại cố gắng thế nào cũng vô dụng.