Thân thể của Lâm Tử Hoành đổ nát, thần hồn của hắn xuất khiếu, sát khí của Tiên Ma Kiếm như ảnh tùy hình, nhưng còn có thể kéo dài hơi tàn một hồi, hắn muốn “tận mắt” nhìn Lăng Hàn bị hắn giết. Thân hình Lăng Hàn lóe lên, đã tiến vào trong Hắc Tháp, lúc này tội gì phải cậy mạnh, đi kiểm tra thể phách của mình có gánh vác được một đòn của Hằng Hà Cảnh hay không. Sau đó, hắn một cước vượt đi ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, giống như không hề rời đi. “Nhìn thấy” Lăng Hàn yên lành đứng ở trước mặt của mình, thậm chí ngay cả góc áo cũng không có nhăn, thần hồn của Lâm Tử Hoành vặn vẹo, phát ra rít gào không cam lòng, nhưng sát khí của Tiên Ma Kiếm cuốn qua, thần hồn của hắn cũng trong nháy mắt khô héo. Lần này thực sự là thần hình câu diệt, ngay cả một chút xíu di thể cũng không hề lưu lại. - Cũng coi như chấm dứt một đoạn nhân quả. Lăng Hàn từ tốn nói, đưa tay thu không gian linh khí của Lâm Tử Hoành. Vừa nhìn, sách, không hổ là con trai của Tộc trưởng, không chỉ Chân Nguyên Thạch hơn trăm triệu, hơn nữa còn có rất nhiều Thần Thiết, dược liệu, cực kỳ quý giá. Đương nhiên, giá trị to lớn nhất chính là cái trống trận này. - Cái mặt trống trận này cao nhất có thể phát huy ra quy tắc của Hằng Hà Cảnh. Lăng Hàn cầm trống trận, cái này quá cổ lão, thật giống như vứt xuống đất thì sẽ tan nát. - Có điều, ở trong tay của Tinh Thần Cảnh, hẳn là không đạt tới độ cao như vậy, bằng không trái tim của ta đã nổ tung, mà không phải bị thương. - Đây là chí bảo của An Viễn nhất mạch, ở trước mặt người của Bảo Lâm Các, ta vẫn không nên lộ ra ngoài, chuyện này quả thật không khác ở trên trán viết vài chữ, Lâm Tử Hoành là ta giết. - Nghiêm chỉnh mà nói, Lâm Tử Hoành xác thực không phải ta giết, hắn là tự bạo. - Ha ha, có điều chỉ cần không ở Vân Đính Tinh, cái trống trận này liền có thể tùy tiện dùng, đặc biệt đi tới Tứ Phương Tinh Vực, ta có thể bước vào Hằng Hà Cảnh, cái này cũng có thể phát huy kỳ hiệu. - Quan trọng nhất vẫn là Tiên Ma Kiếm, không hổ là Tiên Kiếm, chỉ cần bị chém trúng thân thể, chỗ yếu hẳn phải chết, không trúng chỗ yếu, thì phải bảo vệ vị trí bị thương, bằng không sát khí lan tràn, vẫn là sẽ chết. - Đây là quy tắc cấp bậc cao hơn, cho dù Tiên Ma Kiếm vẫn không có chân chính lên cấp Tiên khí, nhưng đã siêu thoát Thần Khí phổ thông. Một bên Lăng Hàn thu thập chiến lợi khí, một bên ở trong lòng lẩm bẩm nói. Hắn cho mình sáu ngày đi dạo, ngày thứ bảy nhất định phải chạy tới chỗ then chốt, vạn nhất nơi kia cũng có Thái Dương Điện, có thể để cho hắn gợi ra cộng hưởng, hấp thu lực lượng trong đó, hắn không phải có thể bước thêm một bước sao? Hào hứng càn quét, nơi này chính là thiên hạ của Thần dược, giá trị vô cùng lớn, để Lăng Hàn thu đến không còn biết trời đâu đất đâu. Nhưng, tầng này chung quy không giống tầng thứ nhất, yêu thú không phải là Lăng Hàn nói thu liền có thể thu, có ý thức của mình, tất nhiên trước tiên phải đánh bại mới được, có khả năng đánh bại, còn cần thu vào trong Hắc Tháp sao? Yêu thú nơi này đều phối hợp Thần dược, nhưng không lấy Thần dược làm thức ăn, mà hấp thụ dược lực do Thần dược lan ra, từ đó theo cùng một chỗ mạnh mẽ. Đại bộ phận yêu thú là Nhật Nguyệt Cảnh, Lăng Hàn một tay liền có thể trấn áp, nhưng cũng có Tinh Thần Cảnh, cái này hơi phiền toái một chút, gặp gỡ Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, vậy thì ngay cả Lăng Hàn cũng phải vòng qua, trước dẫn yêu thú chạy xa, sau đó sẽ quay đầu lại hái Thần dược. Ở khi không có người, Lăng Hàn từng thử trống trận, đối với Tinh Thần Cảnh đại viên mãn lực sát thương có hạn, có thể thương tổn được, nhưng sẽ để yêu thú trở nên càng thêm điên cuồng. Đáng sợ nhất chính là, nơi này còn có một lão Quy Hằng Hà Cảnh, to lớn như núi, trên lưng của nó cõng một loại Thần dược cấp mười ba, là một cây trà, tên Thiện Đạo Trà. Lá cây muốn thành trà đương nhiên cần Đan Sư luyện chế, đề luyện ra thiên địa ý cảnh cùng quy tắc trong đó, thưởng thức có thể giúp ngộ đạo, đối với võ giả Hằng Hà Cảnh trở xuống đều có giúp ích. Lăng Hàn nghĩ tất cả biện pháp, nhưng đối mặt tồn tại Hằng Hà Cảnh, vậy một tia khí tức vọt tới hắn liền vác không được. Cái này vẫn là lão Quy kia vẫn đang ngủ say, bằng không nếu nó chủ động triển khai sát phạt, tầng thứ hai này tuyệt không có bất kỳ sinh linh sống được. Lăng Hàn ở đây bỏ ra hai ngày thời gian, thậm chí ngay cả Vô Tương Thánh Nhân cũng bị hắn ném ra ngoài, vẫn vô dụng, vị Thánh Nhân này dùng để dọa người quả thật không tệ, nhưng lão Quy vẫn đang ngủ say, gọi cũng gọi bất tỉnh, làm sao doạ? Hơn nữa, trên đầu không có đồng hồ cát, người này vừa ra tới liền cảm thấy chột dạ, bị Dược Vương Quật bài xích ra ngoài, Lăng Hàn vội vàng thu Vô Tương Thánh Nhân về, miễn không được lại bị vị Thánh Nhân này nguyền rủa một trận. - Quên đi, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, hảo nam cũng không tính đến được mất tí tẹo này. Hắn tự an ủi mình, nhưng gương mặt vặn vẹo, trăm phần trăm là nghĩ một đằng nói một nẻo. Than thở tầm đó, Lăng Hàn đi tới mấy địa phương có giá trị, vẫn có thu hoạch không nhỏ, cuối cùng đi tới cuối tầng này. Tẩy Trần Điện. Lăng Hàn nhìn ba chữ phía trên cung điện, tương tự phát hiện lực lượng nào đó phong ấn ở bên trong, nhưng để hắn phiền muộn chính là, hắn không cách nào sản sinh cộng hưởng, từ đó thu lấy nguồn lực lượng này. Hắn cực kỳ phiền muộn, cái này đại diện cho một tiểu cảnh giới nhỏ a, có thể bớt đi hắn chí ít mấy trăm năm khổ tu. Hắn không cam lòng, không ngừng thử nghiệm, ngược lại thời gian còn nhiều, hắn không vội. Một ngày một đêm đi qua, hắn vẫn không có tiến triển, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ. - Soái ca! Âm thanh ngọt ngào vang lên, chỉ thấy Lâm Vũ Khởi phong thái yểu điệu từ phương xa đi tới, ở một bên vung vẩy cánh tay, tay áo cởi ra, lộ ra một đoạn cánh tay ngọc, khiến người ta tim đập thình thịch. Cũng còn tốt, nơi này Tinh Thần Cảnh không đủ trăm vị, ai lại dám nhìn chằm chằm cường giả như vậy, lộ ra ánh mắt dại gái chứ? Lăng Hàn gật gù, đột nhiên trong lòng hơi động, chờ đối phương đến gần mới nói: - Có muốn một hồi tạo hóa hay không? Lâm Vũ Khởi lộ ra vẻ hoài nghi nói: - Ngươi có phải là muốn lừa tỷ tỷ lên giường không? Hì hì, yêu thích tỷ tỷ thì cứ nói thẳng, tỷ tỷ cũng không phải không thể suy tính một chút gả cho ngươi, sau này mỗi ngày cho ngươi sủng hạnh.