Con cá chép này trực tiếp nuốt sống người, sau đó lấy dịch dạ dày tiêu hóa, có thể tưởng tượng người trẻ tuổi này chịu đựng đau nhức thế nào. Cũng còn tốt, thần hồn bất diệt, đan điền không hủy, vậy tổn thương nặng đến đâu cũng có thể chữa trị. Thấy cảnh này, sáu người kia khiếp sợ thực lực của Lăng Hàn không thôi. Quá mạnh mẽ, chỉ là nguyên lực diễn hóa, liền oanh bại cá chép, đây là thực lực nghiền ép. Sáu người nhất thời không có ý nghĩ cướp giật, vội vàng xoay người rời đi, chỉ lo Lăng Hàn sẽ giết người diệt khẩu. - Không nghĩ tới Đạo Cổ Thanh Liên sẽ rơi vào trong tay người ngoài như ngươi. Một bóng người xẹt qua, chỉ thấy Lâm Tử Hoành xuất hiện ở bên cạnh bể nước, dùng ánh mắt ngạo nhiên nhìn hắn nói. - Giao ra Thần Liên! - Sau đó thì sao? Lăng Hàn từ tốn nói, tên này hết lần này đến lần khác khiêu khích hắn, thật sự coi hắn không có tính khí sao? - Sau đó… Lâm Tử Hoành tựa hồ không ngờ Lăng Hàn sẽ hỏi ngược lại như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới nói. - Sau đó, quỳ trên mặt đất, dập đầu một trăm cái! Lăng Hàn nhìn đối phương nói: - Ta thật giống như chưa từng đắc tội qua ngươi a? - Khà khà, dám động suy nghĩ với nữ nhân ta vừa ý, còn dám nói không có đắc tội ta? Lâm Tử Hoành cười lạnh nói, nơi này chỉ có hắn và Lăng Hàn, hắn tự nhiên xem thường giấu giếm ý nghĩ trong nội tâm. Lăng Hàn nha một hồi nói: - Chiếu nói như vậy, ngươi muốn đưa ta vào chỗ chết? - Không có dễ dàng như vậy! Lâm Tử Hoành cười gằn. - Ta muốn trước tiên hủy diệt cơ thể ngươi, lại chậm rãi luyện hóa thần hồn của ngươi, để ngươi chết cực kỳ thống khổ! Lăng Hàn nha một hồi, lộ ra nụ cười nói: - Ngươi nói như vậy, ta cũng có thể yên tâm lớn mật làm thịt ngươi, miễn cho không cẩn thận ra tay quá nặng. - Ha ha, ngươi chỉ là tiểu cực vị, làm sao cùng ta ngang hàng? Lâm Tử Hoành ngạo nhiên cười. - Ta là trung cực vị đỉnh cao, hơn nữa còn là thiên tài Tam Tinh, coi như ngươi là thiên tài Tứ Tinh, hơn nữa còn là tiểu cực vị đỉnh cao, vậy cũng xa xa không phải đối thú của ta. Hắn tính định Lăng Hàn tuyệt đối không thể là đối thủ của mình, lúc này mới sẽ quái gở áp sát. Lăng Hàn lẩm bẩm nói: - Ngươi tự tin như vậy, chút nữa bị làm mất mặt cũng không nên khóc a! - Ai bảo ngươi không có ánh mắt, cùng ta tranh giành nữ nhân! Lâm Tử Hoành ra tay, tóm tới Lăng Hàn, lực lượng cuồn cuộn mà động, đạt đến độ cao đại cực vị hậu kỳ, cực kỳ đáng sợ. Nhưng kết cấu thiên địa nơi này càng thêm vững chắc, cho dù Tinh Thần Cảnh ra tay cũng không có tạo thành phá hoại lớn, chỉ là mặt nước hơi nhấc lên gợn sóng mà thôi. Lâm Tử Hoành khinh bỉ, hắn có đầy đủ tự tin một chiêu trấn áp Lăng Hàn, tu vi của song phương chênh lệch thực quá to lớn. Lăng Hàn cũng quất tới Lâm Tử Hoành một chưởng, oành, kình lực va chạm, cuối cùng sản sinh trùng kích cực lớn, chấn động đến mức mặt nước sinh ba, cuồng quyển tứ phương. - Ồ! Lâm Tử Hoành kinh ngạc, Lăng Hàn lại đỡ được đòn đánh này của hắn! Không chỉ đỡ lấy, hơn nữa còn dễ dàng. Điều này làm cho hắn không thể nào tiếp thu được, chỉ là tiểu cực vị mà thôi, làm sao có khả năng mạnh như thế? Nói tới lực lượng, Lăng Hàn xác thực không bằng Lâm Tử Hoành, nhưng hắn vận dụng Tuế Nguyệt Thiên Thu, tuy chỉ phát huy một chút xíu uy lực, cũng đủ để lão hóa lực lượng của đối phương đến cấp độ mình có thể đối kháng. - Làm sao có khả năng! Lâm Tử Hoành không thể nào tiếp thu được. - Chỉ là tiểu cực vị, tại sao có thể chống đỡ ta! - Ếch ngồi đáy giếng! Ánh mắt của Lăng Hàn uy nghiêm đáng sợ, hắn đã động sát ý. - Hừ! Lâm Tử Hoành điều chỉnh tâm thái, có thể cùng hắn chống lại thì đã làm sao? Hắn là con trai của Tộc trưởng An Viễn chi mạch, tuy mạch này xác thực sa sút, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, gốc gác vẫn kinh người như cũ, há là một “Dã Nhân” có thể so sánh? Hắn lấy ra một cái trống, rất cũ nát, có thể nhìn thấy có một góc đã tàn tạ, trên trống vẽ hình ảnh chiến đấu, trông rất sống động, toả ra khí sát phạt sa trường. Oành! Hắn đưa tay vỗ một cái, trống trận lập tức phát ra một tiếng nổ vang trầm thấp, như cung tên bắn về phía ngực của Lăng Hàn, để trái tim của hắn không khỏi đập kịch liệt. Khóe miệng của Lăng Hàn có một vệt máu chảy ra, hắn ngạc nhiên phát hiện, trái tim của mình lại nứt một lỗ hổng. Cái này rất kinh người. Thể phách của hắn kinh người cỡ nào, tuy cường độ trái tim không thể so với thần cốt, nhưng cũng gần như đạt đến Thần Thiết cấp mười, hiện tại lại vỡ tan. Cái trống này... Không đơn giản! Then chốt là, Lăng Hàn trong lúc vô tình liền trúng chiêu, căn bản không có phát hiện công kích từ nơi nào kéo tới, đây mới là chỗ quỷ dị nhất, khó lòng phòng bị. - Ha ha, theo ta đấu, ngươi còn chưa xứng! Lâm Tử Hoành cười gằn, hai mắt nhìn chằm chằm Lăng Hàn, đột nhiên lại vỗ một cái. Phốc! Lần này, Lăng Hàn miệng phun ra máu. - Chết! Lâm Tử Hoành lần thứ hai giơ tay, nhưng vào lúc này, Lăng Hàn di chuyển, triển khai Trích Tinh Bộ, hắn trong nháy mắt ngang qua bảy trượng. Oành, trống trận phát ra nổ vang, nhưng Lăng Hàn không bị ảnh hưởng. - Quả thế. Lăng Hàn lộ ra nụ cười, Bất Diệt Thiên Kinh vận chuyển, trái tim của hắn đã chữa trị. - Tiếng trống vô hình, không cách nào tránh né, nhưng này dù sao chỉ là một vật chết, cần người khóa chặt mục tiêu, vì lẽ đó, chỉ cần ta tách ra thần thức của ngươi khóa chặt, trống trận liền không làm gì được ta. Ngươi là quái vật a! Lâm Tử Hoành trợn mắt ngoác mồm, chỉ trúng hai chiêu liền tìm ra kẽ hở, ngươi thực sự là người sao? Hơn nữa, trúng liền hai đòn xung kích, tên này lại chỉ phun một ngụm máu, trái tim không có bể mất, đây cũng quá khuếch đại đi. - Đến lượt ta! Lăng Hàn phát kiếm, vù, Tiên Ma Kiếm giống như gặp phải kích thích, không cần Lăng Hàn vận chuyển, chủ động tỏa ra thần quang, có vẻ rục rà rục rịch. Lăng Hàn buông tay, Tiên Ma Kiếm bay ra, chém tới Lâm Tử Hoành. Nói một cách chính xác, là tước về phía trống trận. Oành! Oành! Oành! Lâm Tử Hoành vội vã vỗ trống, cái này không chỉ có thể diệt sinh linh, ngay cả đối với Thần Khí cũng nắm giữ lực phá hoại đáng sợ, sóng âm vô hình không ngừng kích bắn về phía Tiên Ma Kiếm. Đây là quy tắc chi uy! Trống trận này chính là một vị cổ tổ Hằng Hà Cảnh của An Viễn chi mạch làm ra, thấp nhất cũng phải Tinh Thần Cảnh mới có thể thôi thúc, lấy quy tắc sóng âm đả thương địch thủ, vô ảnh vô hình, chính là một trong tam đại chí bảo của An Viễn chi mạch.