Hàn Tâm Nghiên dĩ nhiên tức giận đến thân thể mềm mại run rẩy, ánh mắt của Lâm Vũ Khởi cũng phát lạnh, đột nhiên một chưởng cách không rút đi, một bàn tay nguyên lực hiện lên, đùng, một bạt tai đánh ở trên mặt Lâm Kiến Nghiệp. Phốc! Lâm Kiến Nghiệp phun ra một ngụm máu tươi cùng bốn cái răng, tóc tai bù xù, có vẻ cực kỳ chật vật. Khóe miệng của Lâm Phong lộ ra vẻ âm mưu thực hiện được, nhưng mặt không biến sắc nói: - Lâm Vũ Khởi, ngươi thân là trưởng bối, bắt nạt tiểu bối là có ý gì? Nói không chừng, ta cũng chỉ đành giáo huấn ngươi một chút! Hắn cố ý để bọn tiểu bối này làm Lâm Vũ Khởi tức giận, vì chính làm để đối phương ra tay, vậy hắn liền sư ra có tiếng! Ngươi đánh tiểu bối của ta, ta ra tay bắt ngươi, thả tới nơi nào hắn cũng có lý! Mà khi hắn “làm” Lâm Vũ Khởi xong, chỉ cần gắt gao cắn chuyện Lâm Vũ Khởi cố ý vu tội là được, cái này vốn là mỗi người có lý. Lại nói, nói không chắc hắn “làm” nhiều mấy lần, Lâm Vũ Khởi liền đi theo hắn a? Thứ nhất nữ nhân ở phương diện này khẳng định yếu thế, thứ hai, nữ nhân này vừa nhìn tao như vậy, chỉ cần khô mát nàng, còn sợ nàng không ngoan ngoãn nghe lời sao? Hắn trực tiếp ra tay, bàn tay lớn thò ra, hai viên Tinh Thần hiện lên, tỏa ra khí tức đáng sợ. Hắn chính là muốn thừa thế xông lên bắt Lâm Vũ Khởi, tốc chiến tốc thắng, nếu không nhìn vưu vật này vài lần, nhiệt huyết sẽ từ trong lỗ mũi phun ra ngoài. Lâm Vũ Khởi vừa nghe lời của đối phương, liền biết mình bị lừa rồi. Nhưng cái này không phải âm mưu, mà là dương mưu! Người ta nhục nhã đến trên mặt của ngươi, ngươi còn có thể nhịn được? Nhưng không nhịn được, thì phải làm sao. Nàng nũng nịu một tiếng, tay áo vung lên, vô tận thần quang tỏa ra, đón nhận bàn tay lớn của Lâm Phong. Oành! Hai người đối đầu một chiêu, nhất thời, dư âm rung động, san toàn bộ tiểu viện này thành bình địa. Cũng còn tốt, đây chính là Lâm gia tổ địa, có trận pháp mạnh mẽ phòng ngự, bằng không dưới đòn đánh này, toàn bộ Thanh Vũ Thành sẽ không còn tồn tại nữa. - Lâm Vũ Khởi, lên trời cao chiến một trận! Lâm Phong quát to, tuy nơi này có trận pháp phòng ngự, nhưng bọn họ ra tay toàn lực, vẫn sẽ tạo thành phá hoại cực lớn. Hắn chỉ muốn được một người phụ nữ, không phải đến phá Lâm gia tổ địa. Lúc này Lâm Vũ Khởi đã là tên lắp vào cung, không thể không phát, lúc này cắn răng một cái, cùng Lâm Phong giết lên bầu trời, hai người không ngừng giao thủ, càng đi càng xa, rất nhanh hóa thành một điểm nhỏ. Hàn Tâm Nghiên sốt sắng, Lâm Phong chính là Tinh Thần Cảnh trung cực vị, nhưng Lâm Vũ Khởi chỉ là tiểu cực vị, thực lực của hai người căn bản không ở một cấp độ, cho dù Lâm Vũ Khởi chính là thiên tài Nhị Tinh cũng không thể bù đắp chênh lệch như vậy. Nàng lập tức nghĩ đến Lăng Hàn, tuy Lăng Hàn chỉ là Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị, nhưng chỉ cần cùng Lâm Vũ Khởi liên thủ, làm sao cũng có thể để tình thế chuyển biến tốt hơn rất nhiều. - Này này này, tiểu mỹ nhân ngực bằng, ngươi muốn đi đâu? Bốn người Lâm Kiến Nghiệp phân tán mà đứng, vây nhốt Hàn Tâm Nghiên, không cho nàng đi ra ngoài bẩm báo. Bọn họ đương nhiên sẽ không biết, kỳ thực Hàn Tâm Nghiên muốn gọi cứu binh ở trong phế tích. Hàn Tâm Nghiên kinh ngạc, tại sao Lăng Hàn vẫn không có hiện thân? Cái này đã bị ép tới rắn chắc a! Hàn Tâm Nghiên nhíu mày nói: - Các ngươi muốn làm gì? - Muốn làm? Lâm Kiến Nghiệp không khỏi cười to, lắc đầu nói. - Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng quá không rụt rè, vừa mở miệng liền hỏi chúng ta có muốn làm hay không, thực sự là tao! Hàn Tâm Nghiên nhất thời mặt trắng bệch, nàng xiết chặt nắm đấm nói: - Các ngươi còn muốn mặt sao? - Này này này, lời mới vừa nói là hắn, cùng chúng ta có quan hệ gì? Cô gái trong Hoành Vân chi mạch kia nói. - Lại nói, là chính ngươi câu nam nhân, còn hỏi người khác có xấu hổ hay không, thật chưa từng thấy người dâm tiện như ngươi. - Nữ nhân như vậy, ta không dám cưới, có điều vui đùa một chút thì không sao cả! Lâm Tuyết Phong lộ ra vẻ dâm tà, tuy ngực của Hàn Tâm Nghiên nhỏ một chút, nhưng dung mạo tuyệt hảo, để hắn tim đập thình thịch. Muốn nói tại sao bọn họ lớn gan như vậy? Rất đơn giản, An Viễn nhất mạch quá yếu! Nhược nhục cường thực, cường giả vi tôn, chân lý này ở trong Lâm gia cũng được tôn sùng. Lâm gia có thể một đời so với một đời thịnh vượng, chính là bởi vì như thế. Đương nhiên, những người bọn họ khẳng định là quá mức, ở tổ địa ức hiếp chi mạch khác. Ai bảo bọn họ là Hoành Vân chi mạch chứ, ở toàn bộ Lâm gia có thể vững vàng mười vị trí đầu, chỉ cần không gây ra án mạng, ai có thể chỉ trích cái gì? Hơn nữa, hiện tại bọn họ cũng chỉ là ở trên đầu môi chiếm chút tiện nghi, lại không phải thật làm gì. Hàn Tâm Nghiên không chịu nhục nổi, lúc này rút kiếm, công tới bốn người. Thực lực của nàng không yếu, một kiếm quét ngang, làm cho bốn người Lâm Tuyết Phong liên tiếp lui về phía sau, nhưng bốn người này cũng rất mạnh, sau khi đứng vững gót chân liền phản kích. Mặc dù nói Bảo Lâm Các tứ đại gia tộc lấy luyện đan làm chủ, nhưng võ đạo cũng rất được coi trọng, dù sao không có cảnh giới võ đạo giúp đỡ, đan dược đẳng cấp cao là căn bản không thể luyện chế. Bốn người Lâm Tuyết Phong càng là người tài ba, chí ít cũng là thiên tài Nhất Tinh, ở dưới tình huống cảnh giới tương đương, bọn họ người nào cũng không kém Hàn Tâm Nghiên, huống chi vẫn là bốn người liên thủ? Rất nhanh Hàn Tâm Nghiên liền giật gấu vá vai, chỉ còn dư lại lực lượng chống đỡ. Bốn người kia có ý nhục nhã nàng, từng chiêu từng thức đều không nguy hiểm đến tính mạng, cũng không trọng thương, nhưng quần áo của Hàn Tâm Nghiên lại không ngừng bị xé rách, lộ ra da thịt trắng như tuyết, tóc cũng ngổn ngang. Bọn họ không dám hạ tử thủ, hiện tại mọi người tới tham gia gia tộc tỷ thí, nếu như truyền ra bọn họ giết chết người dự thi, không nói để bọn họ đền mạng, nhưng ít ra cũng bị phế bỏ tu vi, vậy cùng chết không khác nhau gì cả. Nhưng nhục nhã ngươi, ngươi có biện pháp gì? Trong mắt Hàn Tâm Nghiên phun lửa, đột nhiên lướt qua một đạo kiên quyết, cầm kiếm tước tới cổ của mình. Nàng không chịu nhục nổi, đây là lấy chết chống lại. Bị bốn người Hoành Vân chi mạch bức tử, bọn họ cũng đừng hòng dễ chịu. - Không được! Bốn người Lâm Tuyết Phong kinh hãi, không nghĩ tới Hàn Tâm Nghiên lại cương cường như vậy, chỉ ăn chút nhục nhã liền muốn tự sát. Bọn họ vội vã ngăn cản, nhưng năm người thực lực tương đương, làm sao có khả năng kịp?