Chỉ có điều, tại sao nam nhân này cũng gọi là Lăng Hàn? Phải biết, ân sư của cha nàng cũng gọi như vậy. Lăng Hàn còn nói là bạn cũ của cha nàng, vậy tuyệt đối không thể là tổ sư gia a. Lẽ nào? Trong lòng nàng dâng lên một ý nghĩ, nhưng vội vã lắc đầu, vậy cũng quá khuếch đại, tên tiểu tử này làm sao có khả năng là sư phụ của cha nàng, vậy nàng kêu đại thúc nửa ngày, bị cha nàng biết rồi, nhất định sẽ đập nát cái mông của nàng a. Cái này không phải khi sư diệt tổ sao? - Thúc đẩy sát trận, giết chết người này! Dương Kim trầm giọng nói. - Được, lão phu đến chủ trì Tổ Khí! Lăng Không Thành liền nói. Tuy hắn cùng Dương Kim đấu với nhau hơn nửa đời người, nhưng ở trước mặt kẻ địch vẫn đứng cùng nhau. Nội đấu là nội đấu, tranh giành chính là quyền lực, nhưng nếu như đối mặt ngoại địch vẫn chưa thể đoàn kết nhất trí, vậy Thiên Kiếm Cung liền không còn, nào còn có cơ hội nội đấu? - Bát Linh Thiên Quỷ! Dương Kim vỗ trán của mình một cái, vù, trận pháp bao phủ toàn bộ Thiên Kiếm Thành lập tức chuyển động, một quái vật hình người to lớn màu đen nổi lên, cao tới trăm trượng, trong tay cầm một đoản côn, vừa xuất hiện liền tỏa ra khí tức cùng hung cực ác, để thiên địa thất sắc. Đồ vật thật tà ác! Trận pháp vận chuyển, hóa ra một ác quỷ lớn đến trăm trượng, tà khí trùng thiên. - Thiên Mệnh Kiếm! Lăng Không Thành thì thúc đẩy Tổ Khí, chém về phía Lăng Hàn. Xoạt, giữa bầu trời, Tổ Khí phát sáng, hóa thành dài vạn trượng, chém xuống một luồng ánh kiếm, cực kỳ hoa lệ, óng ánh chói mắt. Mọi người Thiên Kiếm Cung cười gằn, Tổ Khí cùng hộ sơn đại trận đồng thời phát uy, lẫn nhau tăng cường, uy lực có thể so với Nhật Nguyệt Cực Cảnh đỉnh cao, vốn là Tinh Thần Cảnh khác loại, đủ để quét ngang bất luận Nhật Nguyệt Cảnh nào. Tuy tên tiểu tử này yêu nghiệt, nhưng quá ngông cuồng, lại lẫm lẫm liệt liệt giết tới tổ địa của bọn họ, cái này không phải là tự mình muốn chết sao? Ánh kiếm, ác quỷ đồng thời tấn công tới, tỏa ra khí tức đáng sợ. Dưới chân Lăng Hàn na di, dễ dàng liền ung dung để qua hết thảy công kích, thậm chí, hắn còn dẫn công kích về phía người của Thiên Kiếm Tông, để Lăng Không Thành cùng Dương Kim đầu đầy mồ hôi lạnh. Bọn họ là người điều khiển trận pháp cùng Tổ Khí, mà muốn khống chế hai thứ uy lực mạnh mẽ này, tự nhiên cũng phải tiêu hao lượng lớn tâm thần của bọn họ. Ầm! Ầm! Ầm! Từng đạo công kích hạ xuống, toàn bộ thành thị phát ra tiếng vang ầm ầm, để phàm nhân không rõ chân tướng cảm thấy khó hiểu, Thiên Kiếm Cung làm sao vậy? Ở trong trí nhớ của bọn họ, Thiên Kiếm Thành chưa từng bị người ngoài tập kích qua. Có điều, cường giả của Thiên Kiếm Cung cũng tụ tập đến càng ngày càng nhiều, chỉ cần đạt đến Nhật Nguyệt Cảnh, liền dồn dập chạy đến đây, Sơn Hà Cảnh thì chỉ có thể ở phía xa quan chiến, dưới Thần Cảnh thì tạm thời rời Thiên Kiếm Cung, để tránh khỏi bị dư âm chiến đấu quét trúng, kia là hẳn phải chết. - Xảo nhi! Một mỹ phụ xuất hiện, nhìn Giang Xảo Linh sốt sắng nói, mà ở bên cạnh nàng là một nam tử phong thần tuấn lãng, anh tuấn đến có chút tà khí, rồi lại khiến người ta mê muội. Giang Dược Phong! Lăng Hàn nhận ra được, tên tiện đồ này vẫn anh tuấn đến khốn nạn như trước, khí tức xấu xa kia rất dễ dàng hấp dẫn nữ nhân a. - Cha, mẹ! Giang Xảo Linh chạy vội qua, nhào vào trong lòng mỹ phụ, đây là quý nữ của Thiên Kiếm Cung, tên Dương Đệ. Dương Đệ vội vàng ôm con gái, một bên thân thiết nói: - Xảo nhi, con không có bị thương chứ? Thời điểm nàng biết con gái cùng sát tinh Lăng Hàn ở cùng nhau, liền suýt chút nữa doạ đến hôn mê bất tỉnh. Giang Dược Phong thì nhíu mày, nhìn Lăng Hàn, trong ánh mắt có không rõ. Nam nhân này lại cũng tên Lăng Hàn, hơn nữa còn từ Hằng Thiên Đại Lục đến, để trong lòng hắn có gợn sóng rất lớn. - Cha, vị đại thúc này nói là bạn cũ của ngươi, còn biết Hàn Phong chưởng! Giang Xảo Linh nhanh miệng, lập tức líu ra líu ríu nói. Cái gì! Giang Dược Phong nhất thời kích động, Hàn Phong chưởng chỉ có thầy trò bọn họ biết, lại thêm nam nhân này gọi Lăng Hàn, đến từ Hằng Thiên Đại Lục, ba yếu tố gộp lại, để hắn có một suy đoán lớn mật. Hắn đi lên vài bước, lớn tiếng nói: - Các hạ, Hàn Phong chưởng của ngươi là ai dạy? Lăng Hàn cười ha ha nói: - Ta là tự mình học, có điều ngươi là ta dạy. Giang Dược Phong sợ hết hồn, nhưng lắc đầu liên tục nói: - Không thể! Không thể! Thầy ta đã qua đời, ngươi đừng hòng giả mạo! - Thật sao? Lăng Hàn cười cười, thuận miệng nói một ít chuyện cũ của Giang Dược Phong, tuy là việc nhỏ không đáng chú ý, nhưng chỉ giới hạn ở Lăng Hàn cùng Giang Dược Phong biết, ngay cả ba tên sư huynh đệ khác cũng không biết. - Sư… sư phụ! Giang Dược Phong nhất thời quỳ xuống, nước mắt ào ào chảy ra. Sắc mặt của Giang Xảo Linh trắng bệch, nàng quả nhiên không có đoán sai, đây chính là Lăng Hàn kia! Nhưng nàng lại lấy sư tổ làm bia đỡ đạn, kêu đại thúc nửa ngày, cái này nếu để phụ thân biết… cái mông của nàng xong rồi. - Hả? Dương Kim, Lăng Không Thành cũng khiếp sợ, bọn họ tự nhiên biết một ít sự tình của Giang Dược Phong, dù sao cũng là đệ tử thiên tài a. Nhưng Giang Dược Phong từ vạn năm trước liền được mang tới Thần giới, mà Lăng Hàn là hai mươi năm trước mới khai thiên đến, thời gian này làm sao khớp được? Thời gian nguyên dịch! Bọn họ thầm nói, đây là Thần vật có thể niêm phong sinh cơ, khiến người ta vượt qua vô cùng năm tháng, đáng tiếc, chỉ có hiệu quả với người dưới Thần Cảnh. Có điều, nếu không như vậy, lấy thực lực của bọn họ là không đủ tư cách thu được. - Hóa ra là dư nghiệt! Dương Kim cười gằn. - Vạn năm trước không có tìm được ngươi giết chết, hiện nay lưu lại đại họa tâm phúc! - Giết! Lăng Không Thành cũng ánh mắt lạnh lùng, càng ngày càng nhiều cường giả giá lâm, cùng nhau điều khiển Tổ Khí cùng thôi thúc trận pháp, không chỉ để cho hai người áp lực giảm lớn, đồng thời cũng làm cho uy lực của trận pháp cùng Tổ Khí tăng thêm. - Ác linh nô kiếm! Lăng Không Thành hét lớn một tiếng, ác quỷ kia nắm Thần Kiếm giữa bầu trời, sau đó tàn nhẫn chém về phía Lăng Hàn. Đây mới là Tổ Khí cùng đại trận hộ sơn kết hợp hoàn mỹ, có thể thôi phát uy lực đến mức tận cùng. Cực điểm đỉnh cao, tương đương với Tinh Thần Cảnh tiểu cực vị tiền kỳ! - Dừng tay! Giang Dược Phong dũng cảm đứng ra, căn bản mặc kệ thực lực của mình thấp kém cỡ nào, che ở trước mặt Lăng Hàn, mở hai tay ra, một bộ ngươi muốn giết thầy ta, trước phải giết ta. - Phong lang! Dương Đệ cũng tung người ra, bất chấp nguy hiểm.