Xoảng! Xoảng! Xoảng! Trời cao tức giận, có người dám nhúng tay vào thiên kiếp của người khác, đây là khiêu khích thiên địa, nhất thời, lôi đình khủng bố hóa thành lưới, vô cùng dày đặc nổ xuống. Lúc này Lăng Hàn mới buông Thiên Phượng Thần Nữ ra, thiên kiếp vẫn phải tự mình qua, như vậy mới có thể đánh ổn căn cơ, nhưng hắn tọa trấn ở một bên, có thể thay Thiên Phượng Thần Nữ hóa giải một ít nguy hiểm trí mạng. Cái này đặt ở trên người người khác là chuyện không thể nào, ngay cả Thánh Nhân cũng không ngoại lệ, gặp phải thiên kiếp đối ứng đẳng cấp của mình, mặc ngươi thiên tư lại kinh người cũng có nguy hiểm chết đi. Nhưng Lăng Hàn là một ngoại lệ, thể phách mạnh đến sôi gan, hoàn toàn có thể nhúng tay vào thiên kiếp, cùng lắm mình tới gánh một phần, chỉ cần nhúng tay không phải thiên kiếp của Tinh Thần Cảnh, Hằng Hà Cảnh, vậy hắn hoàn toàn có thể trừ tai hoạ cho người. - Có nên mở sinh ý, thay Thần linh cấp thấp hóa giải thiên kiếp, mỗi lần thu chút Thần Thiết không nhỉ? Lăng Hàn thực nghèo đến phát điên, ngay cả phương pháp như vậy hắn cũng nghĩ ra được. - Quên đi, cái này quá kiêu căng, bị nhìn chằm chằm sẽ không tốt. Có điều rất nhanh Lăng Hàn liền lắc đầu, vẫn quyết định luyện đan kiếm tiền, thay người gánh thiên kiếp thật có chút kiêu căng. Then chốt là, thay người ra mặt nhiều, có thể bị thiên địa ghi hận, trực tiếp hạ xuống một đạo thiên kiếp của Hằng Hà Cảnh thậm chí Sáng Thế Cảnh thu hắn luôn hay không? Hai người tách ra một ít, tất cả qua thiên kiếp của mình. Thiên Phượng Thần Nữ gánh là thiên kiếp của Cực Cảnh bình thường, mà Lăng Hàn không chỉ cuốn vào thiên kiếp, thậm chí còn thay Thiên Phượng Thần Nữ cản một cái, bởi vậy hắn chịu đựng thiên kiếp... uy lực thình lình tăng lên gấp mười lần. Có điều, gấp mười lần mà thôi, Lăng Hàn vẫn không sợ. Hiện tại thể phách của hắn đã bước vào Thần Thiết cấp chín, thậm chí còn mạnh hơn một chút, căn bản không sợ thiên kiếp như vậy. Có điều, điều này cũng có thể thấy được, cuốn vào thiên kiếp cũng không đáng sợ, nhưng nhúng tay thiên kiếp, trừ tai hoạ cho người, thì ăn thiên kiếp sẽ càng tăng cường. Không biết là cố định gấp mười lần, hay là số lần hắn nhúng tay càng nhiều, uy lực càng mạnh đây? Bất kể như thế nào, cũng không thể mở sinh ý như vậy. Lăng Hàn thầm nói, đối với thiên địa vẫn nên có chút kính nể mới tốt. Lần này hắn không cần đổ nát thần cốt, tự nhiên là dễ dàng, quan sát thiên kiếp vận chuyển, hóa thành thể ngộ của mình, thần văn trên tay phải trở nên càng ngày càng phức tạp, tràn ngập ý nhị của đại đạo. Thời gian nửa ngày đi qua, Thiên Phượng Thần Nữ thuận lợi vượt qua thiên kiếp, thành Vương giả Cực Cảnh! Không tu ra Cực Cảnh, liền không thành Vương giả, dù cho đã từng tu ra Cực Cảnh, ở cảnh giới lớn tiếp theo không thể duy trì, vậy vẫn phải từ trên bảo tọa Vương giả ngã xuống, nhiều lắm vượt qua thiên tài bình thường chút ít mà thôi. Tu hành là như thế, như đi ngược dòng nước, không tiến ắt lùi. Thiên Phượng Thần Nữ vui rạo rực, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày có thể bước vào Cực Cảnh! Tuy nàng không thể ở Sơn Hà Cảnh tu ra Cực Cảnh, hiện tại cực hạn không thể đạt đến thập tinh, mà ở khoảng cửu tinh, nhưng vẫn làm cho nàng hưng phấn không thôi. - Chúc mừng thê tử, đến, hôn một cái. Lăng Hàn tụ hợp tới. Thiên Phượng Thần Nữ không phải là Thủy Nhạn Ngọc, lập tức hung tợn phản kháng, đáng tiếc chính là, hiện tại nàng ở đâu là đối thủ của Lăng Hàn, rất nhanh thì bị trấn áp, bị Lăng Hàn hôn đến thiên hôn ám địa. - Tiểu tặc, ngươi bắt nạt ta! Thiên Phượng Thần Nữ sẵng giọng, đôi mắt đẹp lưu chuyển, quyến rũ không nói ra được. Lăng Hàn suýt chút nữa sói tru, con mắt đỏ bừng, đáng tiếc, thân thể còn chỉ có mười tuổi, căn bản vô lực đẩy ngã, hận đến hắn dùng sức đánh đầu, dáng dấp muốn giết người. - Ngươi làm sao vậy? Thiên Phượng Thần Nữ quan tâm hỏi. - Không có chuyện gì, ta chỉ là muốn đánh người, bất quá đừng hỏi ta muốn đánh là ai. ... Còn khoảng một tháng, Lăng Hàn liền có thể dùng Tiên Diễm rèn thân, dùng Cuồng Dã Huyết Linh Đan lần cuối cùng, tăng tu vi của mình lên tới Cực Cảnh đỉnh cao, kế tiếp hắn chỉ cần bế quan tìm hiểu, quan sát ảo diệu của Tinh Thần Cảnh, liền có thể vượt qua đại cảnh giới. Thiên Phượng Thần Nữ lập tức dùng một viên Cuồng Dã Huyết Linh Đan, đẩy tu vi lên một cấp. Chỉ ba ngày mà thôi, nàng liền vượt qua một tiểu cảnh giới nhỏ, làm cho nàng vô cùng cảm khái, đây chính là chỗ tốt khi theo Đan Sư, tu vi tăng lên có thể để người ta đỏ mắt đố kị! Trên người Lăng Hàn còn có một bình linh dịch của Thạch Hoàng, nhưng này là bảo vật cấp bậc Tinh Thần Cảnh, hiện tại dùng thực quá lãng phí, hơn nữa xung đột với Cuồng Dã Huyết Linh Đan, vẫn là đợi đến Tinh Thần Cảnh lại dùng. Hai người trở lại bên cạnh quan tài cổ, đây thực sự rất quái lạ, Đinh Tử Chân nói muốn người cứu con gái của hắn, nhưng ngay cả con gái cũng không để người ta gặp, vậy rốt cuộc phải làm sao mới có thể cứu? Có điều Lăng Hàn đã học được Tuế Nguyệt Thiên Thu, đối với Đinh Tử Chân khen thưởng tự nhiên không còn hứng thú, hắn còn lưu lại nơi này, thứ nhất là cát vàng quý giá, có thể lấy ra bán kiếm tiền, thứ hai phù văn trên quan tài cổ quả thật có ý nghĩa nghiên cứu, có thể tăng lên cảm ngộ đối với đại đạo. - Ha ha ha ha, ta muốn đột phá! Có người kêu lên. Chuyện như vậy ở chỗ này cũng không ngạc nhiên, quan tài cổ có thể trợ giúp ngộ đạo, trong hơn nửa năm, đã có không ít người mở ra cửa ải phủ đầy bụi, một cước bước vào tầng thứ mới, cách mấy ngày liền có thể cảm ứng được có người ở phương xa độ kiếp. Chỉ là cảnh giới càng cao, muốn cửa ải buông lỏng độ khó càng lớn, như những Hằng Hà Cảnh kia liền không có ai đột phá, nhưng có thể ở đây ngồi trên mười năm tám năm, thậm chí trăm nghìn năm. Với cường giả như vậy mà nói, trăm vạn năm có thể đột phá cũng là kinh hỉ! Lại có người hưng phấn kêu to, đưa tới ánh mắt hâm mộ của rất nhiều người. Lăng Hàn nhìn sang, trong ánh mắt nhất thời nhảy qua một đạo hàn quang. Này là Tạ Đông Lai! Hắn muốn đột phá Tinh Thần Cảnh, trên người mơ hồ có ánh sao lấp lóe, đây là tiêu chí rõ ràng nhất. Mà hắn cũng là gần nửa năm qua, người thứ nhất đột phá Tinh Thần Cảnh. Thứ nhất hắn xác thực là thiên tài đương đại, thứ hai hắn ở cửa ải này vắng lặng đã lâu, lại được quan tài cổ giúp đỡ, cuối cùng tích lũy lâu dài sử dụng một lần, nhất phi trùng thiên.