Theo càng ngày càng nhiều cường giả đến, con đường Minh Giới xâm lấn tựa hồ sẽ đình chỉ, mà điều này cũng làm cho đại bộ phận người tin tưởng, Minh Giới xâm lấn tuyệt đối không phải vì thổ địa của Vân Đính Tinh, mà là truyền thừa của Hằng Hà Cảnh thậm chí Thánh Nhân. - Lăng Hàn, đại đội trưởng mới tới muốn gặp ngươi. Một tên binh lính chạy tới, nhìn Lăng Hàn truyện đạt mệnh lệnh. Hết thảy tán binh đều không có sắp xếp vào trong quân chính quy, bọn họ cũng không có được qua huấn luyện, dù cho thực lực cá thể mạnh đến đâu cũng không được, căn bản không thể hòa vào trong chiến đấu tập thể, miễn cưỡng nhét bọn họ vào, chỉ có thể đưa tới hiệu quả ngược. Bởi vậy, hết thảy tán binh bị phân chia thành một đại quân độc lập, vạn nhất phát sinh nổi loạn, vậy ảnh hưởng cũng chỉ là quân đoàn này, mà không thể dao động sức chiến đấu của quân chính quy. Đại đội trưởng mới tới? Lăng Hàn cảm giác thấy hơi kỳ quái, hắn nhận ra đối phương sao, làm sao đột nhiên nói muốn gặp mình? Vậy thì đi gặp một chút đi. Hắn theo binh sĩ kia, đi tới trước một lều lớn, binh sĩ dừng lại, cung kính nói: - Đại nhân, Lăng Hàn đã tới. Cái lều vải này rất lớn, cho thấy địa vị người kia không tầm thường. - Để hắn đi vào. Bên trong truyền ra một thanh âm. Ồ, thanh âm này có chút quen tai. Lăng Hàn thầm nói, binh lính mở lều vải ra, bên trong nhất thời có một người đi ra. Tạ Đông Lai! Chẳng trách thanh âm này quen thuộc như vậy, chẳng trách hắn muốn gặp mình, hóa ra là đến trả đũa. - Ha ha ha ha, Lăng Hàn, không nghĩ tới đi, nhanh như vậy chúng ta lại gặp mặt! Tạ Đông Lai cười lạnh nói, khắp khuôn mặt là vẻ hài hước. Hắn vốn định bế quan xung kích Tinh Thần Cảnh, chờ sau khi đột phá lại đi tìm Lăng Hàn, thuận tiện chém giết Vô Diện, đòi lại mặt mũi ném mất. Nhưng tuyệt đối không ngờ, Minh Giới lại đột nhiên xâm lấn quy mô lớn, ngay cả Tạ đại tướng quân cũng phát động, mà hắn bởi vì là Tạ gia Thế tử, nên được vị trí đại đội trưởng này. Càng vừa vặn là, Lăng Hàn ở dưới quản lý của hắn, cái này tự nhiên để hắn đại hỉ, ngay lập tức liền kêu Lăng Hàn lại, muốn trêu chọc một chút. - Tại sao lại là ngốc điểu ngươi? Lăng Hàn không khỏi cười nói. - Vẫn không có ăn đủ vị đắng sao? Tạ Đông Lai không khỏi tức giận, nhưng lúc này hắn nắm chắc phần thắng nói: - Ở đây, ta là tướng, ngươi là binh! Ta nói cái gì, ngươi liền phải làm cái đó! - Há, vậy đại đội trưởng có gì phân phó? Lăng Hàn cười nói. - Đi, chuyển chút củi lại đây. Tạ Đông Lai hừ nói, hiện tại hắn chỉ chỉ huy Lăng Hàn đến xoay quanh, một khi khai chiến với Minh Giới, hắn sẽ đưa Lăng Hàn lên chỗ nguy hiểm nhất, mượn tay Minh Giới diệt trừ Lăng Hàn. - Tốt. Lăng Hàn gật gù, xoay người rời đi. Tạ Đông Lai cười gằn, thầm nghĩ dũng khí của người này cũng chỉ như thế, ngay lập tức liền kinh sợ. Hắn chờ, chờ Lăng Hàn cầm củi về, hắn còn có thể tiếp tục sai khiến đối phương đi làm cái khác, nếu như đối phương không thuận theo, hắn liền lấy quân kỷ xử trí. Ha ha, ai bảo hắn là quan chứ? Nhưng chờ chờ, sắc mặt của hắn càng ngày càng tối, bởi vì Lăng Hàn không trở về nữa. Tiểu tử này... lại dám kháng mệnh? Hắn giận tím mặt, lúc này liền tới lều vải của Lăng Hàn. - Lăng Hàn! Hắn hét lớn, âm thanh cuồn cuộn như lôi, cho thấy trong nội tâm hắn phẫn nộ mãnh liệt. Một cái hống này, kinh động người chung quanh, không ít người dồn dập đi ra xem trò vui. - Tại sao lại là ngốc điểu ngươi nữa? Lăng Hàn đi ra lều vải. - Ngươi dám kháng mệnh không tuân, ta muốn trị tội ngươi! Tạ Đông Lai lạnh lùng nói, đây là Lăng Hàn chủ động đưa nhược điểm đến trong tay hắn a. - Xin hỏi đại đội trưởng, ta kháng lệnh gì? Lăng Hàn cười hỏi, hoàn toàn không để ý đến. Tạ Đông Lai không khỏi nghẹn lời, ở trước mặt mọi người, hắn không ngại ngùng nói để Lăng Hàn đi đốn củi sao? Cái này không phải chọc người cười sao, để cường giả Nhật Nguyệt Cảnh đi đốn củi, cái chuyện cười gì? Hắn có thể trong âm thầm dằn vặt Lăng Hàn, nhưng đưa lên mặt bàn lại không được, cái này không cần người tinh tường, chỉ cần thông minh một chút đều có thể nhìn ra hắn là đang cố ý làm khó dễ. Đây là một loại quy tắc ngầm, ta là cấp trên, ngươi là thuộc hạ, ta bảo ngươi mặc tiểu hài ngươi phải mặc, như nếu không, ta sẽ ở sau lưng không ngừng làm khó dễ, cho đến khi ngươi nhượng bộ mới thôi. Nhưng nếu nhường một bước, sẽ có bước thứ hai, bước thứ ba, cho đến khi không thể lui được nữa. Vì lẽ đó, nếu gặp phải loại người làm khó này dễ, hoặc là thỏa hiệp nhận mệnh, hoặc chính là một bước không cho, chống lại đến cùng. Lăng Hàn đương nhiên sẽ không thỏa hiệp, lựa chọn chính diện chống đỡ. Sắc mặt của Tạ Đông Lai tái xanh, ở trước mặt mọi người bị thuộc hạ chống đối, để trong lòng hắn cực kỳ khó chịu. - Lăng Hàn, ngươi đây là xem thường thượng cấp! Hắn lạnh lùng nói. - Há, hỏi ngươi một câu chính là xem thường thượng cấp, ngươi cũng thật là uy phong! Lăng Hàn cười ha ha nói. - Bên ngoài trăm dặm chính là đại quân Minh Giới, kính xin đại đội trưởng đi qua uy phong một hồi, doạ chạy toàn bộ bọn họ đi. Muội muội ngươi a, đừng nói hắn, ngay cả Tạ Tiền xuất mã, đại quân Minh Giới cũng không thể lui binh! Tạ Đông Lai nhìn chằm chằm Lăng Hàn, trong lòng khó chịu, cảnh giới của hắn chiếm ưu thế, sức chiến đấu chiếm ưu thế, bối cảnh chiếm ưu thế, thậm chí hiện tại ở trên địa vị cũng áp chế Lăng Hàn, sao còn quản lý không được người này? Hắn điềm nhiên nói: - Ngươi đã là thủ hạ của ta, vậy ta liền tới chỉ giáo ngươi một chút, miễn cho ngươi lên chiến trường, bị người làm thịt! - Đại đội trưởng cũng thật là quan tâm săn sóc! Lăng Hàn giễu cợt nói. - Ít nói lải nhải, ta thân là thượng cấp của các ngươi, có nghĩa vụ chỉ đạo các ngươi tu luyện. Tạ Đông Lai chỉ cảm thấy rốt cục bắt được trọng điểm, nếu thực lực của hắn mạnh hơn, vậy liền dùng lực lượng đi nghiền ép Lăng Hàn. - Không muốn tiếp thu chỉ đạo cũng được, đi chặt 10 ngàn gánh củi đến... Trong vòng một ngày! Hắn sợ Lăng Hàn lại âm nhận dương vi, liền bỏ thêm một cái hạn chế thời gian. Lăng Hàn cười nhạo nói: - Tạ đại thiếu muốn nhiều củi như vậy làm gì, muốn đốt chơi sao? Vậy ngươi phải từ trong nhà mang nhiều mấy người hầu lại, đến quân doanh còn trêu chọc uy phong của công tử ca, thực sự là chuyện cười. - Thật can đảm, dám khiêu khích trưởng quan, đến, để ta xem một chút, ngươi có tư cách này hay không! Tạ Đông Lai ra tay, vù, bàn tay lớn duỗi ra, lại nắm một phen, ép tới.