- Ngu xuẩn! Kim Minh hừ một tiếng, chẳng trách Kim Tuyên lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không có độc chưởng một phòng đấu giá, chỉ có thể nịnh nọt sao được? Người như vậy, chỉ có thể lụn bại tài sản của Kim gia, thỏa mãn tư dục của mình. Tiểu nhị bên cạnh câm như hến, hiện tại hắn không dám lắm miệng một chút nào. - Kim Tuyên ở đâu? Kim Minh hỏi. - Ở phòng khách số bảy. Tiểu nhị này vội vàng nói, trước khi tới đây bẩm báo, hắn tự nhiên đã sớm hỏi rõ ràng. Kim Minh đứng lên, bước về phòng khách số bảy. Oành, đi tới chỗ, hắn cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa mà vào. - Người nào… Kim Minh đại nhân! Kim Tuyên vừa định quát hỏi, lại phát hiện người này là chỉ huy cao nhất của gia tộc ở đây, vội vã bày biện chính thái, tuy hắn cũng là người nhà họ Kim, nhưng địa vị kém rất nhiều, hơn nữa, đối phương là Tinh Thần Cảnh, hắn chỉ là Nhật Nguyệt Cảnh, thực lực chênh lệch rất lớn. - Đi theo lão phu! Kim Minh trầm giọng nói, trước mặt người ngoài, hắn cũng không muốn trách cứ Kim Tuyên, cái này ném chỉ là mặt của Kim gia. Kim Tuyên không hiểu ra sao, chuyện gì thế này? - Kim Minh tiền bối, không biết đã xảy ra chuyện gì? Tạ Đông Lai cùng Kim Tuyên đang ở vào kỳ trăng mật, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn, lúc này mở miệng hỏi, là thay Kim Tuyên hỏi. Ánh mắt của Kim Minh đảo qua, lạnh nhạt nói: - Đây là việc tư của bổn gia, kính xin Tạ thế tử không nên nhúng tay! Bản thân hắn là cường giả Tinh Thần Cảnh, thế lực của Kim gia có thể sánh ngang Đế Triều, tự nhiên không cần sợ Tạ Đông Lai. Nếu không phải hắn là người làm ăn, căn bản ngay cả chút mặt mũi ấy cũng không cần cho, Tinh Thần Cảnh đối với Nhật Nguyệt Cảnh cao cao tại thượng, cái này không phải chuyện rất bình thường sao? Tạ Đông Lai không khỏi biến sắc, đối phương lại không bán mặt mũi của Tạ gia? Nếu như trao đổi một người, hắn khẳng định sẽ nổi giận, nhưng đối phương là cường giả Tinh Thần Cảnh, hắn có tư cách gì bất mãn? - Còn không theo lão phu đi? Kim Minh lạnh lùng nói. Lần này Kim Tuyên không dám không nghe, ngay cả Tạ Đông Lai mở miệng cũng vô dụng, hắn nào còn dám lắm miệng. Hắn ngoan ngoãn ra ngoài, theo Kim Minh một đường đi xuống lầu, đi ra bên ngoài. - Kim Minh đại nhân, không biết chúng ta đi nơi nào? Hắn cẩn thận từng li từng tí hỏi. Kim Minh không đáp, chỉ dẫn đối phương ra ngoài, tới quán trà đối diện, Lăng Hàn đang ngồi ở đó. Kim Tuyên vừa thấy, không khỏi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ là bởi vì tên tiểu tử này? Làm sao có khả năng! Hắn lập tức thầm nói, lần này người tới tham gia đấu giá hắn đều điều tra, chỉ lấy bối cảnh mà nói, không người cao hơn Tạ Đông Lai. Bởi vậy, nếu người này không hợp với Tạ Đông Lai, vậy hắn tự nhiên lựa chọn Tạ Đông Lai, cũng phù hợp lợi ích của gia tộc. Nhưng đến tột cùng là tại sao vậy chứ? - Lăng đại sư! Kim Minh cười chắp tay với Lăng Hàn, mặc dù bất luận thân phận nào của đối phương cũng không thể đánh đồng với cường giả Tinh Thần Cảnh, nhưng hướng về tuổi của đối phương, hắn vẫn quyết định dành cho Lăng Hàn lễ ngộ tương đối. Đệt! Kim Tuyên nhất thời trợn mắt ngoác mồm, sắc mặt khó coi như ăn một trăm con ruồi. Hàn thiếu! Kim Minh lại gọi người trẻ tuổi này là Hàn thiếu! Phải biết, coi như đối đầu Tạ Đông Lai, Kim Minh cũng chỉ rất tùy ý kêu một tiếng Tạ thế tử, không có để đối phương ở trong lòng. Nhưng đối mặt Lăng Hàn, trước tiên chắp tay chào, lại kêu một tiếng Hàn thiếu, đây là mặt mũi bao lớn? Nhưng hắn lại không biết, nguyên bản Kim Minh cũng không cần khách khí như thế, ai bảo hắn đuổi Lăng Hàn ra khỏi cửa cơ chứ? Hiện tại muốn mời Lăng Hàn về, không khách khí sao được? Hắn không khỏi ngơ ngác, nghĩ đến trước đó Lăng Hàn đã từng hỏi hắn sẽ hối hận hay không, lúc đó hắn đương nhiên là khịt mũi coi thường, nhưng hiện tại hắn thật hối hận rồi. Người trẻ tuổi này đến cùng là ai, vì sao lại được Kim Minh coi trọng như thế? - Kim đại nhân! Lăng Hàn lập tức đứng lên, đối phương là một vị Tinh Thần Cảnh, nếu như hắn lẫm lẫm liệt liệt ngồi đó, vậy cũng quá ngạo mạn. Kim Minh gật gù nói: - Thực là không tiện, lão phu không có quản tốt thuộc hạ, để Hàn thiếu bị ủy khuất. - Ha ha. Lăng Hàn chỉ cười cợt, ánh mắt nhìn về phía Kim Tuyên nói. - Vị này là ai vậy? Khóe miệng của Kim Tuyên không nhịn được co giật một hồi, thầm nghĩ ta vừa mới đuổi ngươi ra ngoài, ngươi sao có khả năng ngay người liền không quen biết ta? Cái tên này rõ ràng là đang cố ý trào phúng mình. Nếu không có Kim Minh ở một bên, hắn phỏng chừng sẽ một cái tát đánh lên, tu đạo hơn 2 triệu năm, hắn cũng bước lên Nhật Nguyệt Cảnh đại viên mãn, dưới cái nhìn của hắn, muốn trấn áp một tiểu cực vị tự nhiên là sự tình ung dung vui vẻ. Nhưng hiện tại, sắc mặt hắn chỉ có đen thui, xem Kim Minh nói thế nào. - Kim Tuyên, còn không nhận lỗi với Hàn thiếu! Kim Minh trầm giọng nói. Đến rồi, quả nhiên đến rồi! Kim Tuyên không phục nói: - Xin hỏi Kim Minh đại nhân, ta sai nơi nào? Nếu như tùy tùy tiện tiện liền nhận sai, vậy mặt mũi hắn còn đâu? Nha, đối phương muốn mặt, hắn liền không biết xấu hổ sao? Tuy thân phận của Kim Minh cao hơn hắn, nhưng hắn cũng là người của Kim gia, mệnh lệnh không hợp lý có thể không nghe, bằng không nháo đến Chấp Pháp Đường của gia tộc, xem ai đứng vững được lý. - Hừ! Kim Minh cười gằn, hắn thật muốn quất chết thằng ngu này, không có chút bản lãnh, lại chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, không nhìn đại cục chút nào, ánh mắt hẹp hòi đến giận sôi. Hắn nói: - Vị Hàn thiếu này, chính là người cung cấp Giới Linh Thạch bán đấu giá lần này! Ồ! Trong lòng Kim Tuyên không khỏi chấn động, thế mới biết tại sao Kim Minh coi trọng Lăng Hàn như thế, hóa ra đây là một vị khách hàng lớn. Có thể nói, sở dĩ lần bán đấu giá này quy cách cao như vậy, chính là bởi vì có một khối Giới Linh Thạch to bằng bàn tay. Tuyệt đối không nên coi thường nó, bởi vì Giới Linh Thạch càng lớn, quy tắc trong đó sẽ càng hoàn chỉnh, càng dễ dàng để võ giả tìm hiểu. Vì lẽ đó, coi như mấy trăm khối Giới Linh Thạch nhỏ gộp lại có thể bằng khối lớn, nhưng nói đến giá trị, vậy nhân lên gấp ngàn cũng không sánh được. Có điều, đối phương cũng chỉ là một vị chủ bán mà thôi, cần cho đối phương quy cách cao như thế sao? Có thể có được một khối Giới Linh Thạch lớn như vậy, chỉ là đối phương đi vận khí cức chó, hà tất người có địa vị cao lại nhân nhượng người có địa vị thấp? - Còn không nhận lỗi! Kim Minh hơi không kiên nhẫn, có ý nghĩ đá đối phương về bổn gia, lưu tên ngu ngốc như vậy ở bên người, quả thực là đang hại mình.