Sinh linh Minh Giới! Vừa nhìn liền có thể nhìn ra, khí tức hoàn toàn khác nhau, loại âm u này, loại tà ác này, quả thực khác biệt một trời một vực. Nhưng để Lăng Hàn kinh ngạc là, ngoại trừ khí tức này ra, người này cùng Nhân tộc hoàn toàn không có gì khác biệt. Dáng dấp chừng hai mươi tuổi, phong thần tuấn lãng, còn là một siêu cấp mỹ nam tử. - Là hắn! Con thỏ cùng lão nhân sâm đồng thời giơ tay lên chỉ người kia. - Tiểu Hàn tử, chính là tên khốn kiếp này! Sinh linh Minh Giới trước truy sát con thỏ cùng lão nhân sâm, muốn nấu bọn họ thành canh chính là người này sao? - Chặt hắn! - Ngày hôm nay Sâm gia muốn mở trai giới, ăn thịt người Minh Giới giải hạn! Con thỏ cùng lão nhân sâm đều kêu lên, nhưng từng cái từng cái lại lùi ra sau, không có ý tứ xông lên liều mạng chút nào. Người trẻ tuổi Minh Giới này nhảy vọt một cái, rơi vào trước người Lăng Hàn mười trượng, hắn dật động khí tức mạnh mẽ, rõ ràng cũng là Nhật Nguyệt Cảnh, nhưng cho Lăng Hàn một loại cảm giác không giống. Thần giới là lực lượng của Sáng Thế, Minh Giới là lực lượng của Diệt Thế, đây là hai loại quy tắc thiên địa đối lập. - Tránh ra! Người trẻ tuổi này thấp giọng trách mắng. - Ngươi không có tư cách chết dưới tay ta. Cũng thật kiêu ngạo nha! Lăng Hàn cười ha ha nói: - Nói không chắc ngươi có tư cách chết dưới tay ta a! Ánh mắt người trẻ tuổi này nhảy một cái, oanh, trong ánh mắt lấp lóe qua hai đám Minh Hỏa, tràn ngập lực uy hiếp đáng sợ, thật giống như Thần Thiết cao cấp đến đâu cũng có thể hòa tan. Lăng Hàn chiến ý như ca, đây là một vị Vương giả, Minh Giới Vương giả. Đối thủ không tệ. - Ta chính là Hắc Long tộc Vương Tử Ngao Tử Vân, ngươi là người phương nào? Người trẻ tuổi này lạnh nhạt nói, phía sau dựng lên một đạo hư ảnh Chân Long màu đen, giương nanh múa vuốt, tỏa ra lực áp bách mạnh mẽ. Quái lạ! Lăng Hàn thầm nói, Minh Giới cũng có Long tộc, hơn nữa còn họ Ngao? Sao giống như với Thần giới Long tộc là cùng một nhà? Nhưng hai giới đối lập, chẳng lẽ còn có khả năng thông gia sao? Lăng Hàn cười nhạt nói: - Tại hạ Lăng Hàn! - Ngươi có thể ngăn ta ba chiêu không chết, ta tạm tha ngươi một mạng. Ngao Tử Vân lạnh lùng nói. Lăng Hàn không khỏi cười to, ở trong thế giới này, người cùng cấp có thể ba chiêu giết chết hắn là không tồn tại. Ngao Tử Vân này cũng chỉ là tiểu cực vị, khí tức hơi mạnh hơn Lăng Hàn một chút, không phải hậu kỳ chính là đỉnh cao. - Ngươi rất tự tin, giẫm thiên tài như vậy thú vị. Lăng Hàn nói. Ngao Tử Vân lạnh lùng nói: - Hừ, coi như ba chiêu không chết, ta cũng phải giáo huấn ngươi! Hắn bị Lăng Hàn chọc tức, lại nói muốn giẫm hắn, biết thân phận Vương Tử Hắc Long tộc của hắn đại diện cho cái gì không? Hắn ra tay, một chưởng vỗ ra, một cái vuốt rồng to lớn màu đen từ trên trời giáng xuống, xoa bóp về phía Lăng Hàn, ong ong ong, từng đạo thần văn hiện lên, đan dệt thành quang diễm màu đen đáng sợ. Hắc Long am hiểu dịch hỏa, đây chính là Thần diễm vô thượng, không gì không thiêu cháy. Lăng Hàn hơi kinh ngạc, đây chính là hậu duệ của Chân Long sao? Mạnh, xác thực rất mạnh! Hắn có loại cảm giác, nếu mặc cho đối phương đốt luyện, ngay cả thể phách của hắn cũng sẽ bị luyện đi. Đương nhiên, điều này tuyệt đối không thể là sự tình trong thời gian ngắn, làm sao cũng phải mười ngày nửa tháng. Nhưng dù sao vẫn có thể làm được. Tỷ như, nếu có mấy cái thực lực tương đương, nhốt hắn lại, vậy hắc diễm này liền có thể tạo được kỳ hiệu. Quả nhiên không thể coi thường người trong thiên hạ! Trong nháy mắt, Lăng Hàn triển khai Lôi Đình Kiếm Pháp, xèo xèo xèo, nhất thời, Kiếm Khí ngang dọc, quét tới vuốt rồng kia. Phốc phốc phốc phốc, Kiếm Khí cuồng quét, vuốt rồng cấp tốc xuất hiện vết rạn nứt, về sau phá nát, cuối cùng bị cắt nát tan. Ngao Tử Vân không khỏi hơi kinh ngạc nói: - Không nghĩ tới ngươi thật có chút bản lĩnh! - Ha ha, không chút bản lãnh cũng không dám tới nơi này lăn lộn. Lăng Hàn lạnh nhạt nói. Ngao Tử Vân bừng tỉnh nói: - Ngươi cũng là tới tham gia thiên kiêu hội của hai giới? Cái gì thiên kiêu hội của hai giới? Trong lòng Lăng Hàn lẩm bẩm một câu, nhưng trên mặt không chút biến sắc nói: - Các hạ cũng vậy? - Phí lời, nếu ta không có tư cách, còn ai có đủ tư cách? Ngao Tử Vân ngạo nghễ nói. - Đã quên nói cho ngươi, ta khá ghét người ngạo mạn giống như ngươi. Lăng Hàn nói. - Vậy thì như thế nào? Ngao Tử Vân cười gằn. - Liền trước để cho ta thử xem, ngươi có tư cách tham gia hay không! Hắn lại ra tay, công tới Lăng Hàn, vẫn một chưởng ấn xuống, hóa thành vuốt rồng, nhưng lần này, toàn bộ vuốt rồng đều quấn quanh hắc diễm, như quái vật do thiên địa sinh dưỡng, muốn hủy diệt thế giới này. Lăng Hàn vận một hơi, đột nhiên thổi ra. Hô, cuồng phong gào thét, thổi qua vuốt rồng kia, nhất thời, lửa nóng hừng hực bị thổi tắt, chỉ còn dư lại một vuốt rồng trọc lốc còn rơi xuống, nhưng uy lực giảm mạnh, không thể tạo thành uy hiếp nữa. Khóe miệng của Ngao Tử Vân không khỏi co giật, ngươi cố ý a? Còn nói ta cuồng, ngươi thổi một hơi diệt Thần diễm của ta, không phải càng cuồng sao? Có điều, tiểu tử này cũng thật không thể khinh thường, hắc diễm kia là thiên phú thần thông của hắn, lại thêm hắn dung hợp quy tắc thiên địa, làm sao cũng không phải một Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị có thể chặn. Phải biết, hắn ở trong chiến trường này lấy hắc diễm giết chết rất nhiều võ giả Nhật Nguyệt Cảnh đại cực vị của Thần giới, mỗi một người đều không cách nào đối kháng hắc diễm chi uy, không nghĩ tới lại bị một tiểu cực vị cản lại. Cùng cấp gặp đối thủ, điều này nói rõ cái gì? Đối phương cũng là một vị Vương giả! Ngao Tử Vân bay lên một luồng tín niệm tất thắng, kỳ thực tu vi của hắn cao hơn Lăng Hàn, chính là tiểu cực vị đỉnh cao, nếu như không thể rất nhanh trấn áp đối thủ, đây chẳng phải là nói không bằng đối phương sao? - Hừ, trong Thần giới, chẳng lẽ còn có thiên tài có thể sánh vai với bản vương tử? Hắn cười lạnh nói, vọt người giết ra ngoài, lần này hắn thật sự quyết tâm, một Hắc Long nộ đằng ở sau người hắn, để khí thế của hắn cất cao vô hạn. Oanh, hắn kéo một mảnh hắc vân thiêu đốt lại đây, chỗ đi qua, đại địa bị đốt khô nứt, đất đá hóa thành hư vô. Lăng Hàn không sợ, triển khai Trích Tinh Bộ, hắn nghênh tiếp về đối phương, một quyền vung ra, mang theo khí phách vô thượng, ta quản ngươi là Long hay trùng, ở trước mặt ta cũng chỉ có bị trấn áp. Oành oành oành oành! Hai người đấu, hai nắm đấm không ngừng va chạm, mỗi một lần va chạm đều để thiên địa thất sắc.